...
Lục Hàn Đình nhắc chân đi theo.
Hạ Tịch Quán nghe được tiếng đám con trai kia huýt sáo, nhưng đợi khi cô nghe lại lần nữa đã không còn, nên cô cũng không đặt chuyện này trong lòng.
Cô đi một đường, rất nhanh đã đói bụng, nơi này là đường ăn vặt, từ rất xa cô đã ngửi được mùi thơm, nhất là mùi từ quán ven đường bán tôm đắt.
Trước kia cô và Diệp Linh đã tới đây, bọn cô thích ăn nhất là quán tôm đắt nọ.
Hạ Tịch Quán muốn ăn, nhưng mắt cô nhìn không thấy, không tiện tách vỏ tôm ra, vẫn nên không ăn thì hơn.
Cô đi vào một quán mì, giọng nói trong trẻo gọim “Ông chủ, cho tôi một tô mì xào trứng.” Ông chủ quán ăn này còn rất trẻ, tốt nghiệp đại học xong liền đi gây dựng sự nghiệp, nhìn thấy cô gái xinh đẹp như Hạ Tịch Quán xinh đẹp, hai mắt liền sáng, mỹ nữ vốn luôn khiến người ta cảnh đẹp ý vui.
“Được, cô ngồi chút đi, đợt một lát.” Ông chủ đáp.
Hạ Tịch Quán ngồi xuống đợi.
Lục Hàn Đình cũng ngồi xuống ở bàn trước, lúc này thư ký Nghiêm Kiên chạy tới, đưa một phần tôm đất lên, còn thấp giọng dò hỏi: “Lục tổng, để tôi bóc vỏ tôm chol” “Không cần.” Lục Hàn Đình mình mang bao tay lên, bắt đầu chuyên chú bóc vỏ tôm.
Hạ Tịch Quán cảm thấy sao mùi tôm đất cách cô ngày càng gần thế này, dường như đang ở cạnh cô vậy, chẳng lẽ cô ảo giác sao? Rất nhanh ông chủ đã đem một tô mì xào trứng lên, Lục Hàn Đình ngẳng đầu liếc mắt, nhanh chóng nhíu mày, anh gọi ông chủ: “Mì xào trứng chỗ các anh còn miễn phí tặng một phần sườn lợn rán à?” Nghiêm Kiên quyết ngẳng đầu nhìn lên, mì xào trứng gà trong tay ông chủ trên quả thật có thêm một phần sườn lợn rán.
Mặt ông chủ đỏ lên, thực ra lúc nãy anh ta nhìn vào mắt Hạ Tịch Quán, dường như mắt cô gái nhỏ không thấy được, nên anh ta tặng cô thêm phần sườn lợn rán.
“Cái này…” Ông chủ muốn nói chuyện, thế nhưng Lục Hàn Đình cầm đũa lên trực tiếp thả rớt khối sườn lợn rán kia xuống: “Cô ấy không thích sườn lợn rán, cô ấy thích tôm đất nhỏ.” Nói xong, Lục Hàn Đình đổ toàn bộ bát tôm mình vừa lột lên tô mì.
Nghiêm Kiên ở cạnh: ”…” Dáng vẻ chủ tịch nổi máu ghen còn rất ngạo mạn đấy nha.
Ông chủ sửng sốt, anh ta không biết Lục Hàn Đình là ai, nhưng anh ta thấy Lục Hàn Đình theo Hạ Tịch Quán tiến vào, cách cô gái khoảng cách không xa không gần, một mực đi theo cô.
Nơi này là đường ăn vặt, cũng không phải là nhà hàng xa hoa có sao gì, người đàn ông mặc cả thân vải mai, vừa khiêm tốn lại vừa sang trọng, dù cho ai không có gu thưởng thức cũng có thể nhìn ra được, anh giơ tay nhắc chân đều toát lên vẻ đắt tiền, ngồi ở đây lại càng tỏ ra vẻ sang trọng, hoàn toàn cách biệt. Đôi chân thon dài được lớp quần bọc lại đặt dưới bàn không hết, còn phải đưa ra ngoài.
Ông chủ đứng không nhúc nhích, Lục Hàn Đình nâng lên mí mắt anh tuấn nhìn anh ta một cái: “Còn đứng ngây đó làm gì, đưa qua, lựa lời nói với cô ấy cho tốt vào.
Tay ông chủ run một cái, anh ta có loại cảm giác mình làm tay chân cho tổng tài bá đạo trong truyền thuyết.
“Chào cô, mì xào trứng của cô đây.” Ông chủ lanh lẹ đưa mì xào đến trước mặt Hạ Tịch Quán.
“Cảm ơn.” Hạ Tịch Quán nói cám ơn, sau đó cầm đũa lên ăn một miếng, nhưng lại bất ngờ ăn vào một miếng thịt tôm đất.
Thịt tôm chắc nịch mang theo vị cay nhàn nhạt nhanh chóng lan tỏa trên gai lưỡi, là mùi vị quen thuộc khiến người hoài niệm kia, lúc nãy Hạ Tịch Quán ngửi được mùi này, đã bị câu dẫn đến thèm ăn, không ngờ bây giờ cô lại được nếm vào miệng.
...