...
“Đúng đầy Tam ca, tên là Lục Họa, nghe nói cô nàng này xinh lắm, vừa đến Nhất Trung đã là hoa khôi.”
“Tam ca, có phải anh cảm thấy hứng thú với Lục Họa rồi không, King em mời cô ta đi theo, cùng anh uông chút rượu nhé.”
Nhóm côn đồ này đã phấn khởi, đều đánh chủ ý lên Lục Họa.
Lâm Mặc ngắng đầu, lúc này cậu ở phố lớn đối diện thấy được một chiếc xe sang trọng, Cố Vũ đi vào trước, Lục Họa ng khom lưng lên xe.
Lâm Mặc đưa mắt nhìn qua, gió đêm phất động mái tóc bên quai hàm thiếu nữ, lúc cô khom lưng giơ ngón tay nhỏ dài lên dịch lọn tóc đên sau vành tai trắng. như tuyết, vẻ ưu nhã đó làm tim người đập thình thịch.
Lục Họa lên xe, xe phóng nhanh đi.
Ánh mắt Lâm Mặc đuổi theo chiếc xe càng lúc càng xa kia, lúc này tiếng cười thô bỉ của Hoàng Tam càng lón hơn: “Nếu Lục Họa này nồi danh như Vậy, vậy»bọn mày phải đưa ả qua đề tao nếm thử mùi vị, nhìn thử ả có quốc sắc thiên hương như trong truyền thuyết không ha ha.”
Hoàng Tam dường như đã mơ tới Lục Họa rơi vào trong ngực gã rồi, gã cười ha ha, thê nhưng rât nhanh gã cũng cảm giác một ánh mắt âm trâm ạnh lùng nhìn chằm chằm trên mặt mình.
Hoàng Tam ngắng đầu, trực tiếp đụng phải đôi mắt Đan Phượng kia của Lâm Mặc.
Lúc này Lâm Mặc đang nhìn gã chằm chằm, ánh mắt trầm lạnh, giỗng như hai vực sâu nguy hiểm, không cân thận liền có thê hút hồn người xuông phía dưới.
Hoàng Tam không hiệu sao rùng mình một cái, nụ cười cũng cứng lại rồi, gã không rõ Lâm Mặc đây là ý gì?
Lễ nào, Lâm Mặc cũng xem trọng tiểu mỹ nhân Lục Họa này?
“Ba.” Hoàng Tam giơ tay lên cho một tên côn đô một cái tát: “Sau này chúng mày nói năng phải ‹ động não chút, Lục Họa người ta vẫn là học sinh, chúng mày là câm thú à, không bằng súc sinhl”
Tên côn đồ bị đánh ngốc nhìn “vua của câm thú” Hoàng Tam: “…”
Lúc này Lâm Mặc nhàn nhạt dời ánh mắt, bỏ đi.
Lâm Mặc đi, Ngô Trạch Vũ đi theo: “A Mặc, Hoàng Tà này không phải người tốt, nhìn ra được hắn nhắm vào cậu, muôn kéo cậu nhập bọn, cậu ngàn vạn lần đừng lên cái thuyền tặc kia.”
Lâm Mặc gật đầu: “Tôi biết.”
Ngô Trạch Vũ không nói thêm gì nữa, cậu ta nhìn ra được Lâm Mặc thông minh như vậy, trong lòng tự có cân nhắc.
*“A Mặc, vừa rồi lúc bọn Hoàng Tam nhắc tới Lục Họa sao cậu là lạ, chẳng lẽ cậu có ý gì với Lục Họa đấy chứ!?”
Lâm Mặc không có biểu cảm gì gì, thân ảnh thiếu niên dưới ánh trăng mập mờ phá lệ thanh bần.
“A Mặc, tôi nhắc nhở cậu một câu, chúng ta và Lục Họa kia không phải người của một thế giới, cô ây rất cao quý, cậu nuôi không nổi.”
Cô rất đắt, cậu nuôi không nỗi.
Lâm Mặc biết, cậu chỉ là… chỉ một cái liếc mắt liền nhận ra cô là cô bé năm đó kia.
Máy năm trước cậu bán thân táng mẫu, quỳ nơi xó đường lạnh như băng, là cô mở miệng, bảo bó cô trợ giúp cậu.
...