...
Lúc này tay Hà Băng trượt đến đầu vai anh tuấn của anh, lập tức đẩy anh ngã trên ghế salon.
Vòng hông to lớn bị đè xuống, cô trực tiêp ngôi lên.
Hiện tại, cô cưỡi lên trên hông anh, nam dưới nữ trên.
Tư thế ái muội này khiến lửa bừng lên trong mắt Diệp Minh: “Chồng em cho phép em cưỡi lên người đàn ông xa lạ thế hả?”
Hà Băng đặt hai tay trên dây lưng bên hông anh: “Anh là người đàn ông xa lạ sao, ba năm trước chúng ta cái gì mà chưa làm qua?”
Anh không mặc áo sơmi, để trần nửa người, thế nhưng anh mặc quần, bên hông còn buộc lại dây lưng.
Diệp Minh bám tay cô, trầm giọng gọi tên cô: “Hà Băng, anh biết em hận anh, thê nhưng đừng trêu chọc anh như vậy”
Cô đã trêu chọc anh rất nhiều lần.
Hà Băng đẩy bàn tay anh ra, đôi tay nhỏ linh hoạt mở ra thắt lưng của anh, kéo dây quần anh ra, sau đó kéo quần xuống, lộ ra đùi phải bị cắt của anh.
Chỗ bị cắt đó đỏ hồng sưng tấy, giống như là một tác phẩm thủ công hoàn mỹ bị đánh nát, không trọn vẹn nữa.
Anh không hề hoàn mỹ.
Hà Băng vươn tay, lòng bàn tay mềm mại khẽ xoa lên nơi bị cắt bỏ ấy.
Diệp Minh không muốn nhất là để Hà Băng chứng kiến khiếm khuyết của anh, nhưng bây giờ nó lại hoàn toàn bại lộ ở tại đáy mắt cô.
Bắp thịt cả người căng cứng, anh muốn ngồi dậy, thế nhưng vừa ngồi được một nửa, thân thể đồ sộ lập tức đổ về rồi trên ghế sa lon, tất cả cảm giác đều tập trung trên đôi tay mềm mại của cô, cô từ nơi bị cắt bỏ vuốt ve, động tác mềm nhẹ, thương tiếc, giống như đối đãi với trân bảo hiếm thế.
Cô không sợ sao?
Cô không ngại sao?
Anh bây giờ đã thực sự tàn tật, nhưng vì sao cô vẫn dịu dàng như thế?
Viền mắt màu mực đỏ lên, yết hầu nhô ra cuộn trên dưới, anh cảm thấy cô đang lây mạng của anh.
Cảm giác này so với bất cứ cái gì kích thích hơn cả trăm lần, anh cho tới bây giờ chưa từng trải qua cảm giác này, bàn tay nhỏ bé của cô lướt đến nơi nào nơi ấy lập tức truyền đến trận trận tê dại, vòng hông to lớn xao động, một luồng điện trùng kích đến khắp tứ chỉ.
Hà Băng nhìn đùi phải bị cắt của anh, nhẹ nhàng mon trớn vết thương đó, trái tim quặn đau không thở được.
Ba năm trước anh không cần cô, cô không nên đau lòng vì anh nữa, thế nhưng cô không khống chế được bản thân, cô biết mình vẫn còn yêu anh sâu đậm.
Hà Băng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái nơi bị căt của anh.
Diệp Minh nhanh chóng giơ tay lên, che viền mắt đỏ thắm của mình, anh từ trong cổ họng bật ra hai chữ khàn khàn: “Băng Băng.”
Hà Băng trong sáng hôn lên, nhưng bây giờ nghe được giọng nói khàn khàn của anh, cô mới mẫn cảm phát hiện cơ thể anh biến hóa, cô nhanh chóng từ trên người anh đi xuống: “Tự mình đi tắm nước lạnh đi!”
Diệp Minh biết mình hiện tại có bao nhiêu chật vật, anh đứng dậy, vào phòng tắm.
Nhìn thân ảnh to lớn ấy biến mắt trong cái nơi bị căt của anh.
Diệp Minh nhanh chóng giơ tay lên, che viền mắt đỏ thắm của mình, anh từ trong cổ họng bật ra hai chữ khàn khàn: “Băng Băng.”
...