...
Hà Băng móc ra một độ cung châm chọc, xem ra cô lo sợ không đâu rồi.
Tuyết Nương nhận ra Diệp Minh, lại chẳng mảy may biểu hiện ra ngoài, Tuyết Nương đối với Diệp Minh có tình.
Tuyêt Nương đang bảo vệ Diệp Minh.
“Tuyết Nương, hôm nay anh mang tài xế đến, nhiều cô gái ở đây như vậy, em giới thiệu hai cô nào tốt tốt cho tài xế anh, tối hôm nay nhất định phải hầu hạ được.” Bò Cạp chỉ chỉ Diệp Minh trong góc.
Tuyết Nương đứng lên, chị ấy đi tới trước mặt Diệp Minh, bàn tay mang theo thuốc lá từ từ leo lên trên mặt Diệp Minh, chị ấy câu môi cười nói: “Còn có ai tốt chứ, cô gái tốt nhất nơi đây không phải là… tôi sao?”
“Tuyết Nương, chị!”
Mấy cô gái khác nhao nhao biến sắc mặt, tài xế nghèo này là bọn họ nhìn thây trước, Tuyêt Nương vậy mà chặn ngang một cước.
Diệp Minh vẫn luôn im lặng đột nhiên giật giật, rút bàn tay ở trong túi quần ra, đặt lên eo Tuyết Nương, anh kéo Tuyết Nương vào trong ngực mình.
“Ông chủ, tôi đi xuống trước.”
Diệp Minh ôm Tuyết Nương đi.
Hà Băng nhìn thân ảnh hai người kia biến mắt, cô rủ xuống hàng mi tựa cánh ve, che giấu tâm tình trong lòng.
“Anh Bò Cạp, anh nhìn Tuyết Nương kìa, chị ta lại đoạt đi người của chúng eml”
Bò Cạp khoát tay áo, ném hơn mười chồng tiền trên bàn trà: “Cầm chia nhau đi”
“Cảm ơn anh Bò Cạp.” Mấy cô gái chen nhau lên, đoạt tiền.
“Băng Băng, đi, anh dẫn em đi ăn khuya.” Bò Cạp vươn tay ôm lấy Hà Băng vai.
Bò Cạp vốn chính là kẻ phóng đãng, bây giờ đang ở nơi giải trí như hành cung trong lòng đất, bên người lại có mỹ nhân như Hà Băng, gã đương nhiên không khống chế nổi.
Hà Băng giãy giụa vài cái, sau đó nâng đầu nhỏ lên nhìn Bò Cạp: “Anh Bò Cạp, thả tay, chúng ta trước đó đã nói xong, trước khi kết hôn, anh không thể đụng vào em, nhà em gia giáo rất nghiêm, trước khi kết hôn là cự tuyệt tất cả hành vi ở chung.”
Hà Băng ngụy tạo thân phận của mình, tuy vẫn gọi là Băng Băng, thế nhưng đã đổi họ, là con gái của phú thương nào đó, Bò Cạp tin tưởng không nghỉ ngờ.
Bò Cạp dùng ngón tay nhấc một luồng tóc của cô lên, đặt dưới mũi ngửi một cái: “Nói như vậy, em còn trinh?”
Hà Băng ghé vào trong lòng Bò Cạp, dí dỏm trừng mắt: “Đúng vậy, em chưa từng có đàn ông.”
Bò Cạp bị cô câu dẫn hai mắt bốc hỏa, gã cúi người định hôn Hà Băng.
Hà Băng đây hăn ra ngay, sau đó đứng dậy rời đi: “Anh Bò Cạp, tài xế của em tới đón rồi, em muốn về nhà.”
Nói rồi Hà Băng đi liền.
Bò Cạp một mình ngồi trên ghế sa lon, gã vươn tay kéo một cô gái ôm ngồi trên bắp đùi mình: “Ông đây nhịn một thân hỏa không có chỗ phát, lấy em tiết hỏa trước. Băng Băng, sớm muộn cũng có một ngày em sẽ là của anhl”
Bò Cạp đã xem cô gái kia trở thành Hà Băng.
Hà Băng không hề rời đi, cô đến hành lang, tìm được phòng của Diệp Minh và Tuyết Nương.
Giơ tay lên, cô muốn gõ cửa, thế nhưng rất nhanh cô đã đặt tay lên trên chốt cửa, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng, Diệp Minh ngồi ở bên giường, đưa lưng về phía anh, cô chỉ có thể nhìn được bả vai anh tuần tráng kiện của anh.
Tuyết Nương ngồi xổm bên chân anh, không biết đang làm gì.
...