...
Thế nhưng, anh không cách nào cho cô hạnh phúc.
Người như bọn họ, tình cảm là một thứ xa xỉ, bọn họ không chơi nỗi.
Hiện tại, cô sắp cùng Đường Ngọc đính hôn sao?
Cô sắp thuộc về người khác rồi.
Tiêu Thành chậm rãi cúi người, ở trên trán cô nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn.
Ngày hôm sau, Hà Băng tỉnh.
Cô mờ mịt ngồi dậy, nhìn một chút căn phòng bệnh VIP, nơi đây ngoại trừ cô cũng chỉ có Đường Ngọc, không có người khác.
Hà Băng giơ tay lên, sờ soạng một chút khuôn mặt nhỏ của mình, tối hôm qua cô là nằm mơ sao, cô cảm giác trong lúc ngủ mơ có một bàn tay rơi vào trên mặt cô.
Xem ra, là cô nằm mơ thôi!
Hà Băng muốn đứng dậy, thế nhưng lúc này cái mền trên vai tuột xuống, cô bị kiềm hãm, cái mền này là ai đắp cho cô?
Lúc này Đường Ngọc trên giường chậm rãi mở mắt ra, tỉnh, anh ta yếu ớt kêu lên: “Băng Băng.”
Đường Ngọc tỉnh, dưới sự chăm sóc hết lòng của bác sĩ y tá, thân thể anh ta nhanh chóng khỏi hẳn, tin tức đám cưới hai nhà Đường Dương cũng truyền ra ngoài, Đường phu nhân và Dương Kim Đậu nhanh chóng chọn lựa một ngày hoàng đạo, chính là cuôi tuân này, chuẩn bị cuộc đính hôn thịnh đại cho Đường Ngọc cùng Hà Băng.
Ảnh cưới Đường Ngọc và Hà Băng cũng đã xếp xong lịch trình, hôm nay hai người bay đến Hoa đảo đi quay chụp ảnh cưới, nhưng không ngờ gặp được người quen.
Người phụ trách trang phục đưa lễ phục của chú rễ ra: “Đường thiếu, Hà tiểu thư, chúng ta chụp cảnh dạo biển trước, Hà tiểu thư tới chọn quần áo đi.”
Hà Băng nhìn thoáng qua đống lễ phục kia, vẻ mặt nhàn nhạt, rõ ràng không có hứng thú gì.
Lúc này phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói hưng phấn: “Đường Ngọc, Hà tiểu thư, thật trùng hợp, ở chỗ này gặp được hai con.”
Hà Băng xoay người, cô nhìn thấy hai người quen, Tiêu Thành và Tiêu Đình Đình.
Ngày hôm nay Tiêu Thành mặc áo sơ mi trăng, vạt áo không sơ vin vào quân đen, trên mặt đeo kính mát màu đen, giống như siêu mẫu nam trên sân khấu.
Tiêu Đình Đình mặc một chiếc váy màu đỏ rực, trên đầu đội mũ, tay ả vắt trên khuỷu tay Tiêu Thành, vẻ mặt hạnh phúc nhìn Hà Băng.
Lúc này Đường Ngọc đã đi tới: “Cô, dượng, hai người sao cũng tới nơi này?”
Tiêu Đình Đình nhếch môi: “Bọn cô hiếm khi ra khỏi Hồng Kông, con trai giao cho người khác giữ, cho nên bọn cô tới đây nghỉ ngơi, hưởng thụ một chút thời gian lãng mạn của hai người.”
Đường Ngọc nhìn về phía Tiêu Thành, đáy mắt của anh gờn gợn sóng, thế nhưng mặt ngoài như thê không sao: “Dượng, dượng và cô thực sự tình cảm quá.”
Nói rồi Đường Ngọc vươn tay, nắm chặt eo nhỏ của Hà Băng, kéo cô vào trong ngực mình, anh ta nhìn Tiêu Thành cười: “Cô, dượng, nói vậy hai người đã nhận được thư mời rồi chứ ạ, con và Băng Băng sắp đính hôn rồi, hiện tại đang chụp ảnh cưới.”
Tiêu Thành đeo kính mát màu đen, nhìn không thấy ánh mắt anh, thế nhưng Đường Ngọc rõ ràng cảm giác được ánh mắt của anh đã sớm rơi trên người Hà Băng, còn nhìn chòng chọc bàn tay đang ôm Hà Băng của anh ta.
“Ò, Đường Ngọc, Hà tiểu thư, vậy thì thật chúc mừng hai con, chúc các con đính hôn hạnh phúc,” Nói rôi Tiêu Đình Đình ngắng đầu nhìn về phía Tiêu Thành: “A Thành, Đường Ngọc là cháu trai của chúng ta, vậy sau này Hà tiểu thư chính là cháu dâu của chúng ta rồi.”
...