Chương 868: Quán quán, không được lơ anhl


...

Hạ Tịch Quán đứng ở cạnh cửa, trên người cô mặc chiếc áo lông dài màu đen, suối tóc đen thanh thuần xõa xuống, vài sợi tóc quấn trên cần cổ trắng như tuyết, hiện tại cô đứng ở cạnh cửa, đôi mắt trong vắt dời từ người Tiểu Trúc xuống khuôn mặt tuần tú của Lục Hàn Đình: “Lục Hàn Đình, em tới rồi, anh để em xem cái này?”

Lục Hàn Đình: “…”

Tiểu Trúc cũng nhìn về phía cạnh cửa Hạ Tịch Quán, khi thấy khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc Hạ Tịch Quán, cô ta cũng biết vì sao Lục Hàn Đình chướng mắt mình.

Đều là phụ nữ, dù là khuôn mặt tư thái hay là khí chất Hạ Tịch Quán đã quăng cô ta 800 con phó.

“Hạ… Hạ tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi và Lục tổng còn chưa xảy ra gì cả, tôi chỉ là đấm bóp chân xoa bóp vai cho Lục tổng thôi à…” Trong lòng Tiểu Trúc hết sức đố kị, cô ta dùng giọng điệu kỹ nữ trà xanh cố ý nói ra lời nghe thì tốt này cho Hạ Tịch Quán hiểu lầm.

Hạ Tịch Quán đi đến trước mặt Tiểu Trúc, cô rút một tờ nhân dân tệ ra, đưa cho Tiểu Trúc: “Hóa ra là phục vụ nơi này à, sao có thể để cô phục vụ không công được chứ, boa cô 100 đấy.”

Hạ Tịch Quán cuốn tờ tiền lại, nhét vào rãnh ngực của Tiểu Trúc.

Con ngươi Tiểu Trúc co rụt, cô ta làm sao cũng không ngờ đến thái độ Hạ Tịch Quán vậy mà phong đạm vân khinh như thé,

Chương 868: Quán Quán, Không Được Lơ Anhl Hạ Tịch Quán đứng ở cạnh cửa, trên người cô mặc chiếc áo lông dài màu đen, suối tóc đen thanh thuần xõa xuống, vài sợi tóc quấn trên cần cổ trắng như tuyết, hiện tại cô đứng ở cạnh cửa, đôi mắt trong vắt dời từ người Tiểu Trúc xuống khuôn mặt tuần tú của Lục Hàn Đình: “Lục Hàn Đình, em tới rồi, anh để em xem cái này?”

Lục Hàn Đình: “…”

Tiểu Trúc cũng nhìn về phía cạnh cửa Hạ Tịch Quán, khi thấy khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc Hạ Tịch Quán, cô ta cũng biết vì sao Lục Hàn Đình chướng mắt mình.

Đều là phụ nữ, dù là khuôn mặt tư thái hay là khí chất Hạ Tịch Quán đã quăng cô ta 800 con phó.

“Hạ… Hạ tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi và Lục tổng còn chưa xảy ra gì cả, tôi chỉ là đấm bóp chân xoa bóp vai cho Lục tổng thôi à…” Trong lòng Tiểu Trúc hết sức đố kị, cô ta dùng giọng điệu kỹ nữ trà xanh cố ý nói ra lời nghe thì tốt này cho Hạ Tịch Quán hiểu lầm.

Hạ Tịch Quán đi đến trước mặt Tiểu Trúc, cô rút một tờ nhân dân tệ ra, đưa cho Tiểu Trúc: “Hóa ra là phục vụ nơi này à, sao có thể để cô phục vụ không công được chứ, boa cô 100 đấy.”

Hạ Tịch Quán cuốn tờ tiền lại, nhét vào rãnh ngực của Tiểu Trúc.

Con ngươi Tiểu Trúc co rụt, cô ta làm sao cũng không ngờ đến thái độ Hạ Tịch Quán vậy mà phong đạm vân khinh như thé, răng em thực sự không cần anh nữa.”

Hạ Tịch Quán nhanh chóng giãy dụa, muốn đẩy anh ra: “Lục Hàn Đình, ngày đầu tiên chúng ta quen nhau, anh liền tặng em vở kịch bắt gian?”

Lục Hàn Đình không chịu buông tay, ôm cô thật chặt: “Anh thề anh cũng không làm gì, anh chỉ là uống say, cô ta bóp huyệt cho anh,nhưng lúc cô ta muốn cởi nút áo anh, anh liền tỉnh lại rồi, anh là của Quán Quán, ai cũng không thể đụng.”

Lục Hàn Đình hiện tại rất giống trinh tiết liệt phu thề sống chết bảo vệ trong sạch của mình!

Hạ Tịch Quán xoay người, ngắng khuôn mặt tuyệt sắc nhìn đôi mắt ngà ngà say của anh: “Cả người đầy mùi rượu, thối chết, mau buông em ral”

Lục Hàn Đình nhìn vẻ mặt chê ghét của cô, cũng nhíu mày kiếm, anh gằn từng chữ: “Quán Quán, không cho phép lơ anh!”

Hạ Tịch Quán dùng sức đẩy anh ra, trong cáu kỉnh lại vẻ mềm mại, cô nói: “Về nhà, lết cái thân anh qua đây.”

Hạ Tịch Quán mở cửa phòng đi ra ngoài.

Trên hành lang Sùng Văn vẫn luôn trông chừng, thấy Hạ Tịch Quán đi ra anh ta nhanh chóng đứng thẳng thân, rất nhanh Lục Hàn Đình đang say cũng đi ra, cun cút theo sau mông Hạ Tịch Quán.

...