...
Diệp Linh nhìn anh gật đầu: “Đau.”
Cố Dạ Cần đặt ngón tay của cô ở trong miệng dùng sức hút một cái, sau đó chặn vết thương: “Trở về phòng, anh băng lại cho em.”
_ Cô Dạ Cân mang theo Diệp Linh rời đi.
Trần Viên Viên cảm giác mình giống như một túi rác bị ném bỏ, cô ta biết ngày lành của mình đã chấm dứt, cô ta hết sức không cam lòng, cho nên hướng về phía bóng lưng Cố Dạ Cần la lớn: “Cố tổng, anh ngàn vạn lần đừng bị Diệp Linh lừa, không phải em, ban nãy là chính ả ta tự làm mình bị thương!”
Trần Viên Viên dũng cảm nói ra chân tướng, cô ta chỉ không muốn chịu tiếng xấu thay cho người khác, cô ta muốn Cố Dạ Cần biết Diệp Linh rốt cuộc là kẻ nào!
Lúc này bước chân của Cố Dạ Cần đột nhiên dừng lại, anh ngoái đầu nhìn lại, lần nữa nhìn về phía Trần Viên Viên.
í Trân Viên Viên cho là anh hôi tâm chuyển ý, cũng không để ý đau nhức trên mặt: “Cố tổng, xin anh hãy tin tưởng em, thật sự là Diệp Linh tự mình làm bị thương mình, hôm nay ả có thể không chớp mắt làm bị thương mình, ngày mai ả cũng có thể làm anh bị thương, ả hiện tại ai cũng không yêu, lúc người phụ nữ không yêu ai mới chính là khởi đầu đáng sợ.”
Diệp Linh lẳng lặng nhìn Trần Viên Viên, tuy là dáng vẻ Trần Viên Viên không thông minh, thế nhưng những lời này ả lại nói đúng.
Diệp Linh nhìn về phía Cố Dạ Cẩn, cũng không biết anh sẽ phản ứng ra sao.
_ Cô Dạ Cân không có phản ứng gì, anh nhìn Trần Viên Viên, phát động đôi môi mỏng: “Nếu như cô không mang theo dao, cô ấy sẽ có cơ hội làm mình bị thương sao? Nói cho cùng, vẫn là lỗi của cô.”
“” Trần Viên Viên hít vào một ngụm khí lạnh, cô ta thật không ngờ mình đã tận tình nói đến thế lại bị Cố Dạ Cần dùng một chậu nước lạnh như băng tạt xuống, ả cũng không nghĩ đến Cố Dạ Cần cũng đã nhìn ra Diệp Linh là cố ý rôi.
Đúng vậy, người đàn ông giống như Cố Dạ Cẩn là lợi hại đến bực nào, anh ngay từ đầu đã nhìn ra Diệp Linh tự làm mình bị thương.
Nhưng, anh vẫn che chở Diệp Linh, dung túng Diệp Linh.
Trần Viên Viên xem như đã biết, Có Dạ Cần thực sự bị Diệp Linh làm si mê rồi, cũng không biết Diệp Linh cho anh uống bùa mê thuốc lú gì nữa.
Nếu có một ngày Diệp Linh muốn đâm dao về phía Cố Dạ Cần, nếu như cô thành công, đó cũng là Cố Dạ Cần cam tâm tình nguyện bị đâm.
Lúc này Cố Dạ Cần đã lười nhìn cô ta thêm một giây: “Về sau tôi không muốn gặp lại cô.”
Nói xong, Cố Dạ Cần mang theo Diệp Linh đi nhanh đi.
‘ $ š Trân Viên Viên ngôi liệt trên đât săc mặt trắng bệch, xong, cô ta biết mình xong, cô ta ngắng đầu, chỉ thấy hai hộ vệ áo đen đã đi tới cô ta, giống như hắc bạch vô thường lấy mạng, muốn dẫn cô ta đi.
Trần Viên Viên sợ, cô ta sợ đến độ toàn thân run rẫy, răng không ngừng va vào nhau, không muốn… không muốn…
Trong phòng.
Cố Dạ Cần lấy ra hòm thuốc bắt đầu xử lý vết thương cho Diệp Linh, động tác của anh không tính là dịu dàng, Diệp Linh chau mày: “Đau… Cố tổng, anh làm tôi đau…”
: I Mặt Cô Dạ Cân không chút thay đổi: “Còn chưa làm em, kêu bậy bạ cái gì?
Anh hiện tại không có tâm tình nghe em kêu, ngậm cái miệng nhỏ lại!”
“..” Diệp Linh đã biết, tâm tình của anh không tốt, rất không tốt.
Xử lý xong vết thương, Cố Dạ Cần cất hòm thuốc, anh không nhìn Diệp Linh, mà trực tiếp xoay người vào phòng tắm đi rửa tay.
Diệp Linh giống như một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau anh: “Cố tổng, anh làm sao vậy, có phải anh tức giận không?”
...