...
Hà Băng cảm giác được một ánh mắt vô cùng nóng bỏng rơi trên khuôn mặt nhỏ của cô, cô biết Diệp Minh đang nhìn cô.
Thế nhưng, cô không để ý tới anh, mắt cũng chẳng quét qua chỗ anh.
“Băng Băng, em tới rồi, ngày hôm nay anh dạo em đi shopping, mấy thứ trang Sức, quần áo túi xách, em cứ chọn thoải mái.”
Bò Cạp chỉ vào kim cương rạng rỡ phía dưới tủ kính.
“Ông chủ, tôi đi hút điếu thuốc.” Diệp Minh rời đi.
Bò Cạp dẫn Hà Băng đi shopping, rất nhanh có một người tới: “Băng Băng, giới thiệu cho em một chút, đây là em họ anh Thiến Thiến.”
Một mỹ nữ cao gầy, đứng bên người Bò Cạp, mặt xinh dáng đẹp, rât hâp dân ánh mắt.
Hà Băng cong đôi môi đỏ mọng nhìn về phía Bò Cạp: “Em thấy không phải là em họ anh, mà là em gái mưa của anh thì hơn!”
“Đừng nói bậy, Thiến Thiến có người trong lòng rồi.”
Phải không?
Hà Băng liếc Thiến Thiền.
Lúc này phía trước đi tới một dáng người cao lớn, Diệp Minh tới.
Diệp Minh hai tay đút trong túi quần, trên đầu sụp vành mũ xuống thật thấp, bước chân ồn định thong dong, cả người nhìn khiêm tôn, thân bí lại lạnh lùng.
Thiến Thiến sáng ngời mắt, nhanh chóng chạy lên trước: “Đại Sơn, đã lâu không gặp, anh có nhớ em không?”
Nụ cười bên môi Hà Băng nhanh chóng cứng lại, thì ra Thiến Thiến thích Diệp Minh.
Vừa rồi ấn tượng đầu tiên của cô với Thiến Thiến là rất kiêu sa, là dáng vẻ của một đại tiểu thư, nhưng bây giờ Thiến Thiến vây quanh bên người Diệp Minh cười tươi, rõ ràng buông xuống sự kênh kiệu của một nàng đại tiểu thư, ngoan ngoãn lại bám người, gương mặt xinh đẹp còn mang theo vẻ lấy lòng.
“Đại Sơn.” Thiến Thiến kêu một tiếng, vươn tay khoác lên cánh tay cường tráng của Diệp Minh.
Tay khoác tay là cử chỉ thân mật giữa đôi lứa, Hà Băng nhìn về phía Diệp Minh.
Diệp Minh không nhìn về phía cô, lúc Thiến Thiến muốn khoác lên cánh tay anh, anh thơ ơ rút cánh tay mình về.
Anh nhàn nhạt mà lười biếng liếc Thiến Thiến.
Thiến Thiến uất ức trề môi lên: “Đại Sơn, anh có phải có phụ nữ ở bên ngoài rồi nên mới quên em rồi không?”
Diệp Minh hai tay còn đút trong túi quần, không hiện rõ vẻ không kiên nhẫn, thế nhưng vô cùng có lệ: “Đại tiêu thư, đừng nói giỡn nữa.”
Lúc này Bò Cạp cười ha ha: “Đại Sơn, từ lần trước chú em cứu Thiến Thiến, Thiến Thiến liền đối nhớ mãi không quên chú em rồi, thế nào, có hứng thú làm rễ anh đây không, sau này đừng làm tài xế nữa, anh đây chia cho chú quản một cái kỹ viện nhé.”
Thiến Thiến mong đợi nhìn Diệp Minh.
Diệp Minh nhấp môi mỏng một cái, không hé răng.
Anh không tán thành, cũng không phản đối.
Trong lòng Hà Băng khó chịu, cô lôi Bò Cạp một cái: “Hôm nay anh nói mang em đi shopping mà, sao lại làm bà mối rôi?”
“Băng Băng, em trách anh bỏ lơ em à, đi, chúng ta chọn trang sức trước.”
Thiến Thiến vui vẻ nói: “Đại Sơn, chúng ta cũng xem trang sức đi!”
Thiến Thiến kéo Diệp Minh đến bên tủ kính, chỉ vào một cái vòng tay màu Rose Gold: “Đại Sơn, anh thấy cái này đẹp không?”
...