...
Lúc này Lâm Mặc quay đầu thấy được cô: “Dậy rôi?”
“Ừm, chào buồi sáng.”
Lâm Mặc tắt lửa, đi tới nắm đôi tay nhỏ bé của cô: “Điểm tâm đã xong rôi, dẫn em đi đánh răng rửa mặt trước.”
Hai người vào phòng phòng tắm, Lâm Mặc lây ra bàn chải đánh răng mới tinh, bản chải màu hồng phía trên đã nặn kem đánh răng, đưa tới trong lòng bàn tay cô: “Đánh răng.”
Cậu tự mình nặn kem đánh răng cho cô, thật đúng là… săn sóc mà.
“Làm sao, muốn tôi giúp em đánh răng?” Lâm Mặc nhướng mày hỏi.
“Không muốn! Tự tôi có tay!” Lục Họa nhận lẫy bàn bải bắt đầu đánh răng.
Lâm Mặc không hề động, cứ nhìn cô đánh răng.
Lục Họa xúc nước sau đó nhỗ ra: “Lâm Mặc, cậu nhìn tôi làm cái gì?”
“Tôi nhìn bạn gái của tôi thì sao, tôi cứ nhìn đấy.”
Gương mặt nhỏ của Lục Họa đỏ lên: “Ai là bạn gái của cậu chứ?”
Nói rồi cô lấy một chút bọt trên kem đánh răng phết lên khuôn mặt tuần tú của cậu, xoay người chạy.
Thế nhưng Lâm Mặc từ phía sau chế trụ thất lưng mêm của cô ôm lấy cô, giọng nói cậu thấp thuần mang theo ý cười mềm mại: “Bạn gái của tôi chính là em, Lục Họa là bạn gái tôi.”
“Mới không phải!” Lục Họa cười quay người sang, một giây kế tiếp liền đụng phải con ngươi cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Mặc chậm rãi áp sát cô: “Lục Họa, em nói đúng, từ giờ trở đi, em là của tôi.”
Ngón tay của Lục Họa khẽ siết, lời từ chôi cũng không thốt lên được nữa, cô coi như là… thầm chấp nhận đi!
Lục Họa đẩy cậu ra: “Tôi đói bụng rồi, chúng ta ăn sáng đi.”
Cô xoay người bỏ chạy.
Lâm Mặc nhìn bóng hình cô, trong tròng mắt là nhộn nhạo mềm mại rung động.
Bữa sáng hôm nay rất đơn giản, Lâm Mặc tự mình xuông bếp, ì Ì tươi ăn kèm với trứng chần nước sôi, đủ cả sắc hương vị.
Lục Họa cầm chiếc đũa ưu nhã ăn một miêng mì, xuất thân nhà cao cửa rộng làm cho cử chỉ cô hoàn mỹ không thể xoi mói: “Ừ, mỳ ăn ngon lắm.”
Cô không khỏi khen ngợi.
Lâm Mặc nhìn vẻ mặt cô thỏa mãn, một tô mì mà đã có thể thỏa mãn cô, cô thật đúng là dễ nuôi.
“Ăn ngon à, tôi còn biết làm rất nhiều thứ, tài nấu nướng rất tốt.” Lâm Mặc không đỏ mặt tự khen mình, dường như chỉ là đơn giản nói ra một sự thực.
Lục Họa ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hừ một tiêng: “Chém gió!”
“Em không tin? Yên tâm đi, về sau đều là tôi xuống bếp, cam đoan có thể nuôi sống em.” Lâm Mặc vươn tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô.
Lục Họa mỉm cười ngọt ngào mở, cô đột nhiên nhớ tới một việc: “Lâm Mặc, hai ngày sau chính là cuộc thi lập trình chữ số rồi, cậu sẽ tham gia chứ!?”
“Em muốn tôi tham gia sao?”
“Dĩ nhiên, Lâm Mặc, tôi hy vọng cậu đứng ở vị trí thật cao, đệ tôi ngước mắt nh cậu.” Trong mắt Lục Họa đều là sao, lóe lên rực rỡ động nhân.
...