...
Hạ Tịch Quán dùng tắm thẻ đen mà
Lục Hàn Đình đưa, ai cũng biết loại
thẻ này là tượng trưng cho tiền tài,
được làm riêng.
Nhân viên bán hàng nhanh chóng
nhận thẻ, nhiệt tình nói: “Đương
nhiên có thể, mời tiểu thư sang bên này.
Hạ Tịch Quán đi ra quầy thu ngân.
Hoắc Tuyền há to miệng, khó tin:
“Sao đôn nhà quê như Hạ Tịch
Quán lại có loại thẻ đen này chứ,
hơn nữa, lúc nãy em nhìn thấy trên
thẻ đen có… chữ “Lục”.
Hoắc Tuyền không biết chút gì về
Lục Hàn Đình, vì cô ta không thân
với Lục Hàn Đình.
Nhưng ở Hải Thành, chỉ cần nhìn
thấy chữ “Lục” thì đều nghĩ tới Lục
Hàn Đình một tay che trời.
Bây giò, bộ dạng đoan trang điềm
đạm đài các hoàn mỹ của Hạ Nghiên
Nghiên cũng có vết rách, Hoắc
Tuyên có thê nghĩ ra thì đương
nhiên cô ta đã sớm nghĩ tới, họ Lục,
lại có thể có tám thẻ đen này, nhất
định là Lục Hàn Đình!
Sao Hạ Tịch Quán lại có thẻ của Lục
Hàn Đình?
Hạ Tịch Quán thanh toán, cùng Diệp
Linh xách túi lớn túi nhỏ đầy chiến
lợi phẩm ra ngoài, cái danh của Lục
Hàn Đình dùng tốt thật đấy, chỉ một
tấm thẻ thôi đã có thể biến Hạ
Nghiên Nghiên và Hoắc Tuyền đang
làm trò hề thành người câm.
Lúc đi qua bên cạnh Hạ Nghiên
Nghiên, Hạ Tịch Quán bắt ngờ dừng
lại, mỉm cười nói khế: “Chơi mập mờ
thì có gì giỏi, có giỏi thì chuyển
chính đi.”
Sắc mặt Hạ Nghiên Nghiên lạnh
xuống, âm trầm đáng sợ: “Cô quen
Lục Hàn Đình? Cô và Lục Hàn Đình
có quan hệ gì?”
“Hạ Nghiên Nghiên, chẳng phải cô
rất thông minh sao, tự đoán đi, đàn
ông đưa thẻ của mình cho phụ nữ
tiêu, cô nói quan hệ của chúng tôi là gì?”
Hai mắt Hạ Nghiên Nghiên tràn đầy
oán độc không khác gì Lý Ngọc Lan,
cô ta ghét Hạ Tịch Quán, ghét Diệp
Linh.
Khi đó, Hạ Tịch Quán và Diệp Linh
được coi là nam Quán bắc Linh, đi
đến đâu cũng là tiêu điểm, mà Hạ
Nghiên Nghiên cô ta đứng cạnh họ
chỉ là lá xanh, không đúng, càng
giống nô tì bên cạnh họ.
Hạ Tịch Quán hài lòng nhìn gương
mặt không thể tiếp tục ngụy trang
của Hạ Nghiên Nghiên, nhướn mày
nói: “Có phải là hối hận không, sau
lúc đấy cô dại thế, chỉ đòi 120 triệu,
xin Lục Hàn Đình một tắm thẻ đen
có phải tốt không, tiếc nhỉ, cô sẽ
không thể cảm nhận được cảm giác
quẹt thẻ đã tay này.”
Hạ Tịch Quán nói xong thì cùng Diệp
Linh đi mắt.
Diệp Linh không quay lại cũng biết
sắc mặt Hạ Nghiên Nghiên khó coi
thế nào: “Quán Quán, cậu xấu ghê,
lại không nói cho Hạ Nghiên Nghiên
biết quan hệ giữa cậu và Lục Hàn
Đình, bắt cô ta tự đoán mò, loại cảm
giác ngứa gan ngứa phổi này sẽ
khiến cô ta phát điên.”
Hạ Tịch Quán muốn chính là tác
dụng này, cô quá hiểu Hạ Nghiên
Nghiên, Hạ Nghiên giống một kẻ
trốn trong một góc tối tăm nhìn trộm,
tâm lý vô cùng vặn vẹo và biến thái,
cực kỳ khát vọng được chú ý và hư
vinh.
Bây giờ, lầm lượt cướp đi những gì
cô ta có trong tay, đánh cô ta hồi
nguyên hình, Hạ Nghiên Nghiên
chắc chắn sẽ phát điên.
“Linh Linh, giờ mình đi đâu, mua
không ít thứ rồi.”
Diệp Linh ậm ừ: “Chắc bây giờ hóa
đơn của cậu đã đưuọc gửi vào đi
động của Lục tiên sinh rồi nhỉ.”
Hạ Tịch Quán thộn ra, lúc quẹt thẻ
cũng là máu dồn lên não, bây giờ cô
nghĩ lại cũng thấy mình tiêu hoang.
Lục tiên sinh nhận được hóa đơn sẽ
nghĩ gì nhỉ?
Diệp Linh kéo Hạ Tịch Quán đi tiêp:
“Quán Quán, đàn ông vừa yêu vừa
hận một người phụ nữ biết tiêu tiền,
Lục tiên sinh lắm tiền nhiều của sợ
cái gì?”
Hạ Tịch Quán không thể đáp trả.
...