...
Trầm Tiểu Liên này khẳng định có vấn đề!
Trước đó vài ngày bà còn tận mắt thấy thấy Tràm Tiểu Liên xuất hiện lần nữa, lúc đó Lục Hàn Đình ôm ả vào trong lòng đi vào ghế sau của xe…
Con ngươi Lục Nhân Nhân co rụt lại, cả trái tim không ngừng đau quặn, bà nghĩ đến một khả năng, Trầm Tiểu Liên này là cố ý tiếp cận bà, ả vẫn nằm vùng ở Lục gia, hiện tại ả lại xuất hiện bên người Lục Hàn Đình, lẽ nào mục đích của ả là… mẹ con Liễu Anh Lạc và Lục Hàn Đình?
Mà bà, chỉ là một vật hi sinh.
Trời ạ!
Lục Nhân Nhân dường như phát hiện bí mật lớn động trời, bà cảm giác cuộc sống của Lục gia nhiều năm như vậy đều ở trong một âm mưu động trời.
Bà nên làm cái gì bây giờ?
Lục Nhân Nhân nhanh chóng lấy điện thoại ra, bà muốn gọi điện, bà muốn gọi cho Hạ Tịch Quán.
Lúc này người bà nghĩ tới chỉ có Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán là người khiến bà an tâm nhất, tin cậy nhất, bằng trí thông minh của Quán Quán, nhất định có thể giúp bà cởi ra lời nguyền bủa vây trên người Lục gia mấy năm nay.
Thế nhưng mới vừa lướt đến số của Hạ Tịch Quán, còn chưa kịp gọi, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Đại tiểu thư, cô muốn gọi điện thoại cho ai?”
Lục Nhân Nhân lại càng hoảng sợ, điện thoại tuột khỏi tay, rơi trên thảm, bà ngắng đầu, gương mặt già nua kia của má Ngô không ngừng phóng đại trong tầm mắt của bà.
“Má Ngô, má tại sao không gõ cửa liền vào, hù chết tôi!”
Má Ngô nhìn thoáng qua điện thoại trên thảm, trên màn hình hiện ra ba chữ “Hạ Tịch Quán” thật to, bà ta cúi thắt lưng, nhặt điện thoại lên, trực tiếp tất điện thoại, sau đó bà ta lấy ra hai viên thuốc, cùng một chén nước: “Đại tiểu thư, có phải cô lại nhức đầu hay không, tới giờ uống thuốc rồi, nào, ngoan ngoãn uống xong hai viên thuốc nữa, cô sẽ không đau nữa, sẽ giải thoát rồi.”
Lục Nhân Nhân chọt phát hiện má Ngô khác thường, bà ta không gõ cửa liền xông tới, hiện tại lấy điện thoại của bà còn muốn mớm bà uống thuốc.
Lục Nhân Nhân phòng bị lui về phía sau, lúc này bà nhìn thấy trên hông má Ngô đang buộc lại một cái chuông màu đỏ, máy lần trước tiếng chuông bà nghe mà đầu đau muốn nứt chính là vọng lại từ chỗ này.
“Bà không phải má Ngô, bà rốt cuộc ai?” Lục Nhân Nhân phòng bị lạnh giọng mắng.
Má Ngô cười cười, nụ cười kia khiến người ta sởn cả gai óc: “Tôi là ai không quan trọng, đại tiểu thư, cô chỉ cần biết, Hạ Tịch Quán cứu không được cô!”
Giây phút đó Lục Nhân Nhân gần như khẳng định tất cả phỏng đoán trong lòng, bà chỉ hận chính mình quá ngu, phát hiện quá muộn.
Bà dùng móng tay thật dài dùng sức cào nát lòng bàn tay mình, sau đó lặng lẽ đưa tay ra phía sau, ở bên trong ghé salon dùng máu trong lòng bàn tay mình viết xuống một chữ “Liên”, đây là bà lưu cho Hạ Tịch Quán!
Bà tin tưởng Hạ Tịch Quán sau khi trở về nhất định sẽ phát hiện!
Lục Nhân Nhân vừa viết, vừa phòng bị nhìn chằm chằm má Ngô: “Bà biết Quán Quán? Bà rốt cuộc là ai?”
Nói rồi trong đôi mắt Lục Nhân Nhân liền bốc cháy lên liệt hỏa cừu hận hừng hực: “Tôi hẳn là hỏi, bà là gì với Trầm Tiểu Liên, Trầm Tiểu Liên lại là ai2 Chuyện xảy ra năm đó có phải đều là các ngươi một tay bày kế, các ngươi hại chết con tôi, khiến Lục gia cửa nát nhà tan, rốt cuộc có ý gì?
“Các ngươi hiện tại lại xuất hiện, các ngươi lại muốn làm cái gì, các ngươi tiếp cận Lục Hàn Đình, tiếp cận Quán Quán, muốn làm thứ gì?”
Má Ngô lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, nhưng bà ta cầm thuốc từng bước một tới gần Lục Nhân Nhân: “Thật không hỗ là thiên kim đại tiểu thư của Lục gia, lại để cho mày xem thấu, nhưng đáng tiếc, mày chét rồi miệng chắc là sẽ không nói chuyện, bí mật này sẽ không có ai biết.”
“Mày cho rằng chúng mày có thể thoát được à, Quán Quán sẽ trở lại thật nhanh, con bé sẽ cứu tao, con bé sẽ đích thân vạch trần tất cả, từng bước từng bước bắt lại bọn rắn rết độc ác chúng mày!” Lục Nhân Nhân căm hận nói.
Má Ngô giật mình, lúc này cái chuông ngang hông phát ra thanh âm cổ hoặc, sắc mặt Lục Nhân Nhân trắng bệch, đầu giống như nổ tung, trực tiếp thống khổ nằm trên ghé sa lon.
...