Chương 163: Đau


...

Hạ Tịch Quán lập tức đau nhíu mày, đôi môi phấn

hồng cũng mát sắc.

Lục Hàn Đình nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, cảm xúc

khát máu hung tợn này khiến anh lạnh người, giống

như ngã xuống vực sâu.

Anh lập tức đầy cô ra.

Hạ Tịch Quán mở mắt, lông mi run rẩy: “Lục tiên sinh,

có phải anh phát bệnh không, để em xem…”

“Đừng động vào anh!” Lục Hàn Đình vôi đứng dậy, đi

về phía nhà tắm: “Em ngủ trước đi.”

Anh khóa trái cửa phòng tắm lại.

Lần nào phát bệnh anh cũng vậy, bảo cô rời đi, Hạ

Tịch Quán biết đấy là tôn nghiêm và kiêu ngạo đàn

ông không thể xâm phạm của anh, anh không muốn

cô thấy bộ dạng chật vật nan kham của mình.

Chương 163: Đau

Nhưng anh không tự cứu được anh.

Anh nhốt mình trong đó chỉ làm tình hình xấu hơn.

Hạ Tịch Quán gõ cửa: “Lục Hàn Đình, anh mau mở

cửa ra, em là bác sĩ, em có thể giúp anh… em biết

bây giờ anh đang rất đau, anh mau mở cửa cho em

xeml”

Trong phòng tắm.

Thân hình cao lớn của Lục Hàn Đình đứng trước đài

rửa mặt, nước lạnh chạy ào ào từ vòi xuống, khuôn

mặt tuần tú của anh đẫm nước, khớp ngón tay vịn vào

cạnh đài, nỗi lên trăng bệch.

Trong miệng vẫn còn mùi tanh ngọt của cô, khiến anh

cực kỳ hưng phần, nhiệt huyết sôi trào.

Lồng ngực tinh tráng không ngừng phập phồng, anh

ngắng đầu, nhìn mặt mình trong gương, bây giờ trong

mắt tràn đầy khát máu, tối tăm, khủng bó.

Chương 163: Đau

Bên tai quanh quản nhiều tạp âm, bọn họ không

ngừng lặp lại anh là kẻ điên, anh chính là một kẻ điên!

Lục Hàn Đình hạ mắt, những tiếng nói ồn ào đó dần

biến mát, chỉ còn lại tiếng cô gái nóng lòng gọi Lục

Hàn Đình! Lục Hàn Đình!

Toàn bộ thế giới của anh chỉ có tiếng của cô!

Lục Hàn Đình tắt vòi nước, đi ra mở cửa.

Bên ngoài, Hạ Tịch Quán đang định gõ cửa thì đột

nhiên, của mở ra: “Lục Hàn Đình, anh sao rồi, anh…”

Hạ Tịch Quán thấy đôi mắt đỏ sậm của anh, nhìn cô

chằm chằm đây tối tăm, hung ác.

Ánh mắt giống như thú hoang theo dõi con mồi, khiến

người ta sởn tóc gáy.

“Lục Hàn Đình…”

Lục Hàn Đình nhìn cô, khàn giọng nói: “Cho em cơ hội

Chương 163: Đau

cuối, đi đi.”

Hạ Tịch Quán chậm rãi lắc đầu: “Em không đi.”

Lục Hàn Đình kéo cổ tay mảnh khảnh của cô, đi

nhanh mấy bước, đầy cô xuống giường.

Hạ Tịch Quán hơi choáng váng, lúc này, giường lún

xuống, Lục Hàn Đình đi lên, anh cầm dây thắt lưng

đen trói hai cổ hai mảnh khảnh vào đầu giường.

Hạ Tịch Quán hơi giấy giụa: “Lục Hàn Đình, anh làm

gì vậy, đừng như thế, mau thả em rail”

Lục Hàn Đình vùi đầu vào cổ cô, cắn thẳng vào mạch

máu mảnh dẻ nơi cần cổ.

Hạ Tịch Quán đau toát mồ hôi.

Anh nhanh chóng kéo bung cúc áo ngủ của cô, vừa

kéo vừa bắt đầu gặm cắn, say mê mùi tanh ngọt này.

Ban đầu, Hạ Tịch Quán còn giãy giụa, nhưng sau đó

phát hiện, cô càng giãy càng tăng dục vọng khống chế

...