Chương 1689


...

Diệp Linh vô tội chớp mắt: “Cố tổng, anh vẫn chưa biết giá thị trường của tôi à, đã từng có người tiêu hai chục triệu chỉ để thấy mặt tôi, cũng có người tiêu 50 triệu muốn mời tôi ăn bữa cơm, còn về mấy cái trang sức này à, người muốn tặng cho tôi nhiều lắm, bọn họ: đêu xin tôi nhận, tôi chỉ cân suy nghĩ nhận của ai, nên Cố tổng, tôi hiện tại để cho anh thấy người, cũng tán gẫu lẳng lơ với anh, trang sức đã nhận, anh cảm thấy rốt cuộc ai chiếm được giá hời chứ?”

Diệp Linh vô tội nhìn anh, ý kia là – Cố tổng, tôi đã cho anh cái giá hữu nghị nhất rồi.

Cố Dạ Cần cong môi, đuôi mắt hẹp dài toàn bộ tràn ra phong tình của người đàn ông thành thục: “Bao em, bao nhiêu tiền?”

Anh nói – bao em, bao nhiêu tiền?

Diệp Linh bị kìm hãm: “Cái gì?”

Cố Dạ Cần tiến lên một bước, lắn đến gân cô, anh dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được nói cùng cô: “Em không phải đang trả giá với anh sao, tiền bạc thì đơn giản, anh muốn bao nuôi em, để em làm tiểu tình nhân của anh, bao nhiêu tiền?”

“,.” Diệp Linh không nghĩ tới anh làm thật, cũng đúng, thủ phủ Hải Thành Cố Dạ Cần hiện tại chính là không bao giờ thiếu tiền.

Diệp Linh giơ tay lên dịch mái tóc bên quai hàm đến sau tai: “Cố tổng thực sự là tài đại khí thô, người ta chỉ là muốn đặt một ngày, anh lại tính tiền cả một tháng… không đúng, bao cả năm? Cố tổng vẫn nên kiềm chế chút đi! Tôi thực sự rất đắt, sợ anh trướng phù dung ấm trải qua đêm xuân, bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi*, lại không xài nồi tôi.”

ỒN *Hai câu thơ trong Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, ý chỉ vua Đường Huyền Tông trọng sắc và Dương Quý Phi, vua tham luyến sắc đẹp của [email protected], nên cảm thấy đêm xuân quá ngắn ngủi nhưng vẫn còn chính sự phải làm nên không thể bồi cạnh mỹ nhân.

Ý cười trong mắt Cố Dạ Cần sâu hơn: “Không cần lo lắng cho ví tiền của anh, về sau anh sẽ nỗ lực lên kiếm tiền.”

“Nhưng là, tôi sợ anh lỗ.”

“Vậy anh một bên nỗ lực lên kiếm tiền, một bên… ngủ với em gấp bội, ngủ đến khi nào đủ thì thôi.”

“..” Diệp Linh biết mình gặp đối thủ, nói _ 1Á.

vê mây lời cọt nhã này, Cô tông chính là ông tổ rồi.

Diệp Linh không đáp, ánh mắt Cố Dạ Cần càng quấn chặt lấy cô, khuôn mặt nhỏ này anh đã nhìn hơn mười năm, chỉ cảm thấy càng ngày càng đẹp, anh giơ tay, ngón tay thon dài rơi trên khuôn mặt mềm trắng noãn của cô.

Lòng bàn tay trơn trượt như mỡ dê, Cố Dạ Cẩn không nhịn được vuốt ve vài cái, sau đó ngón cái chậm rãi rơi trên đôi môi kiều diễm của cô.

Anh chà đi chà lại đôi môi cô, Diệp Linh mặc dù biết anh không nói lời nào, thế nhưng đã có ý muốn hôn cô.

Diệp Linh nhìn anh, chậm rãi khẽ mở môi đỏ mọng, dùng cái lưỡi liễm lòng bàn tay anh.

Bụng dưới của Cố Dạ Cẩn nhanh chóng tê rần.

Diệp Linh mở miệng, ngậm vào ngón cái của anh…

Trong hốc mắt thanh bần của Cố Dạ Cẩn lập tức dâng lên màu đỏ tươi, nhưng rất nhanh Diệp Linh đã buông lỏng anh ra: “Cố tổng, đủ trả lại lắc chân anh tặng chưa?”

Trong cổ họng giống như lăn qua than lửa, trong tròng mắt Cố Dạ Cẩn văng lên tầng dung nham nóng bỏng, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.

Diệp Linh câu môi, nhẹ nhàng cười, cô nhỏ giọng nói: “Cố tổng, tôi và Trần _ Viên Viên, người nào tôt hơn, anh thích người nào hơn?”

Diệp Linh mặc dù là đang hỏi, thế nhưng cô cũng không tính nghe đáp án của Cố Dạ Cần, cô vươn tay, trực tiếp đóng cửa phòng lại.

Có Dạ Cần lại bị sầm cửa vào mặt, bị giam ở ngoài cửa rồi, anh nhanh chóng nhắm nhẹ mặt, yết hầu di chuyển, chỉ có kiềm chế xung động theo bản năng của thân thẻ.

Nhìn cửa phòng đóng chặt trước mắt, Cố Dạ Cần một tay đút trong túi quần, xoay người rời đỉ.

...