...
Chuyện này rất kỳ quặc, Liễu Anh Lạc đã từng giải thích qua, nhưng giải thích của bà ở trước mặt chứng cứ vừa gượng gạo lại nực cười.
Không có ai tin tưởng bà.
Ngày đó, Nhân Nhân xảy ra chuyện, đứa bé trong bụng Nhân Nhân phải phẫu thuật lấy ra, lúc đó bà và Lục Tư Tước đứng trên hành lang trong, nhìn đứa bé cả thân bằm đen được ôm ra, bên trong Nhân Nhân khóc tê tâm liệt phế, kể từ ngày đó bầu trời Lục gia liền bao phủ lên một mảnh mây đen, giữa bà và Lục Tư Tước cũng có một vết thương vĩnh viễn không còn cách nào khép lại.
Liễu Anh Lạc đối với Lục Nhân Nhân, đối với đứa bé năm đó, là đau xót và áy náy không gì sánh được.
“Chúng ta bây giờ đi đâu?” Liễu Anh Lạc dời trọng tâm câu chuyện.
Lục Tư Tước cũng không bàn lại chuyện Lục Nhân Nhân, đề tài này chỉ sẽ đẩy ông và bà đẩy vào trong tuyệt cảnh, ông mắp máy đôi môi mỏng: “Trở về chỗ của tôi.”
Trở về chỗ của ông?
Liễu Anh Lạc nhanh chóng cự tuyệt: “Hôm nay chắc không làm được giấy ly hôn rồi, anh tiễn tôi trở về trước đi.”
“Trán tôi bị thương, đi chỗ tôi trước, em xử lý cho tôi một chút.” Lục Tư Tước bá đạo nói.
Nhắc tới vết thương trên trán ông, trong lòng Liễu Anh Lạc đột nhiên mềm nhũn, vừa rồi dưới tình huống khẩn cấp ông đánh tay lái sang trái, làm chính mình bị thương để bảo vệ bà.
Kỳ thực, bà biết ông yêu bà.
Bà từ lúc bắt đầu cũng biết ông yêu bà đến khuynh trời lệch đắt.
Chỉ tiếc, tình yêu của ông bà không thể đáp nỗi.
“Vậy được rồi, nhưng xử lý tốt vét thương cho anh xong, tôi sẽ đi về.” Liễu Anh Lạc thỏa hiệp, dù sao trán của ông đã sưng ù lên rồi.
Lúc này Lục Tư Tước quay đầu, buồn cười nhìn bà một cái: “Em vội cái gì, sợ tôi giữ em qua đêm? Trước đây cũng không phải chưa từng ngủ qua.”
Ông đang nói cái gì?
Trước đây thuở thiếu thời, ông cũng thích nói lung tung như vậy, đệ nhất thương giới hậu duệ quý tộc Đề Đô bỏ đi một thân tây trang tự phụ, giống như con mãnh thú đáng sợ, khi đó ông chính trực phong hoa, mới ném thử tình dục, luôn khiến bà mặt đỏ tới mang tai.
Hiện tại cũng đã nhiều năm như vậy, ông đã là một người đàn ông trung niên năm mươi tuổi rồi, lại vẫn… không đứng đắn như thế!
Thực sự là càng già càng mắt nét!
Liễu Anh Lạc dứt khoát nghiêng đầu quay qua chỗ khác nhìn ngoài cửa sổ, không đề ý tới ông.
Về tới trong biệt thự, Lục Tư Tước vào thư phòng, Liễu Anh Lạc tìm được một hòm thuốc nhỏ, đi tới thư phòng tìm ông.
Mới vừa đi tới cửa thư phòng, bên trong liền truyền đến tiếng nói trầm thấp lạnh lẽo của Lục Tư Tước: “Bảng khai báo tài vụ này là thứ gì, cầm đi làm lại một lần nữa!”
Ông đang nỏi giận.
Liễu Anh Lạc xuyên qua khe cửa nhìn thoáng qua bên trong, trên thảm lông dê toàn là văn kiện, Tống Minh cúi thấp thắt lưng, mặt mày cung thuận nhặt từng tờ từng tờ văn kiện lên.
Lục Tư Tước ngồi ở trên ghế làm việc, trên người mặc áo sơ mỉ màu xám đậm, giữa hai ngón tay rõ ràng khớp xương đang kẹp một điều thuốc, làn khói mơ hồ đôi mày đang chau chặt kia, cả người ông âm lãnh không vui, sát phạt vừa dày vừa nặng kia khiến người ta sợ hãi cũng không dám đối diện với ông.
Liễu Anh Lạc biết tâm tình của ông không tốt, trong lòng không vui, hiện tại ông nỗi giận ở bên trong, Tống Minh là người đã theo ông nhiều năm, làm việc luôn luôn ổn thỏa giỏi giang, rất ít khi bị mắng.
Bà có nên đi vào hay không?
Không nên.
Liễu Anh Lạc không nên đi vào, bởi vì dáng vẻ ông nồi giận bà cũng không xa lạ, mỗi lần phát giận, ông cũng có bắt bà để xả giận!
Lần này bởi vì chuyện của Nhân Nhân, trong lòng ông vẫn đè nén.
Liễu Anh Lạc xoay người rời đi.
...