...
“Sau khi lớn lên Tử Tiễn càng ngày càng giống mẹ nó, nó có thiên phú và thành tựu trên y học, tuần mỹ vô song, một thân trong trẻo lạnh lùng tài hoa, quả thực giống hệt mẹ nó Liễu Anh Lạc.”
“Từ từ, tôi chợt bắt đầu quen với sự tồn tại của Tử Tiễn, Nhân Nhân rất thích Tử Tiễn, giống như là vận mệnh đã an bài, Tử Tiễn đền bù những tiếc nuối không thể làm mẹ của Nhân Nhân, mấy năm nay vẫn bên cạnh Nhân Nhân, mà tôi… mấy năm nay rất cô đơn, thời gian lặng yên trốn dần qua khe hở, tôi đã sớm quen ở trên người Tử Tiễn tìm cái bóng của Anh Lạc.”
“Cho nên tôi liền suy nghĩ, thôi, xem như mình sinh hai đứa con trai, thân thế Tử Tiễn trừ ông ra, tôi không muốn để cho người thứ 3 biết.”
Diệp quản gia làm việc ở Lục gia máy chục năm, làm việc 3 TU dài vệ 1 SP VÀ ôn trọng mà cân thận, ngoại trừ Lục Tư Tước, chỉ có ông biết thân thế của Lục Tử Tiễn.
Lục Tử Tiễn căn bản cũng không phải con trai Liễu Chiêu Đệ, mẹ ruột của Lục Tử Tiễn là… Liễu Anh Lạc!
Năm đó, Liễu Anh Lạc mang thai đứa bé thứ hai không phải con gái, mà là một đứa con trai, Lục Tử Tiễn chính là đứa bé bà mổ bụng lấy ra.
Chuyện này Lục Tư Tước chỉ giao cho Diệp quản gia tự tay đi làm, làm không chê vào đâu được, nực cười mấy năm nay Liễu Chiêu Đệ đem toàn bộ tâm tư đều tốn trên người Lục Tử Tiễn, bà ta làm sao biết con át chủ bài của chính mình tính hết lại vì người khác làm quần áo cưới(*).
(‘)ý chỉ việc dốc sức giúp đỡ một người nhưng chẳng nhận được gì.
Lục Tư Tước 18 tuổi đã bắt nắm quyền điều hành Lục gia, trở thành người ni nghiệp đời mới, máy năm nay ông ở vị trí cao bày mưu nghĩ kế, một cái phát tay đã phiên vân phúc vũ, đã hơn ba mươi năm, ông là đế vương trời sinh, một đời truyền kỳ, khiến người chỉ biết ngóng nhìn lên.
Diệp quản gia cung kính gật đầu: “Vâng, tiên sinh.”
Đôi mắt u trầm của Lục Tư Tước rơi vào tờ giấy phân chia tài sản: “Đối với hai đứa con trai này, tôi đưa tất cả động sản cho A Đình, tất cả bất động sản cho Tử Tiễn, phân chia đồng đều, cái này đã có hiệu ứng pháp luật, một khi tôi chết, sẽ có luật sư tới chấp hành.”
Lục Tư Tước trầm giọng sắp xếp những chuyện sau khi mình ra đi, thân thể ông chính ông rõ ràng, chống đỡ nhiều năm như vậy, ông đã cận kề cái chết.
Hai mắt Diệp quản gia đều đỏ, đại khái chỉ có ông ta biết, Lục Tư Tước có tâm bệnh.
Âm mưu năm đó cuốn Lục gia vào vòng xoáy bi kịch, Liễu Anh Lạc rời đi, những người bị lưu lại ở Lục gia, Lục lão phu nhân, Lục Tư Tước, Lục Nhân Nhân, Lục Hàn Đình…
bọn họ đều sống rất không tốt.
Lục Tư Tước rất nhiều năm trước đã bắt đầu ho ra máu, có đôi khi Diệp quản gia cảm giác người mình không thích nhất chắc chính là… Liễu Anh Lạc, nếu như không có Liễu Anh Lạc, tiên sinh nhà mình cũng sẽ không sinh ra tâm bệnh, đệ nhát hậu duệ quý tộc phong hoa Đề Đô Lục Tư.
Tước năm đó ở trong bệnh viện lần đầu tiên thấy Liễu Anh Lạc, một cái liếc mắt đã là cả đời.
Diệp quản gia không biết tâm lý tiên sinh nhà mình máy năm nay bị dày vò đến mức nào, lúc ông mỗi lần đối mặt với em gái Nhân Nhân của mình, đau khổ đến thế nào, lúc ông nhìn Lục Tử Tiễn do Liễu Anh Lạc và Tô Thành sinh, tổn thương đến thế nào, ông dừng lại dòng chảy thời gian đợi một người, cô tịch đến ra sao, trải qua bao nhiêu đêm khuya đằng đẵng cùng với nỗi tuyệt vọng?
Cơn tâm bệnh này như là đóa hoa đen điên cuồng sinh trưởng, bệnh tật thể xác có thể chữa trị, tâm bệnh, không có thuốc nào có thể chữa.
Lục Tư Tước chính là như vậy từng bước một đi tới điểm kết thúc của mình.
Hiện tại chờ được Liễu Anh Lạc, ông vừa rồi hỏi, em, có từng yêu tôi không, chỉ đổi lại một câu kia của Liễu Anh Lạc – đáp án của tôi chưa từng thay đổi, chưa bao giờ!
Diệp quản gia hai mắt hồng hồng nhìn Lục Tư Tước, ông ngồi ngược sắc, thần sắc trên mặt khiến người ta thấy không rõ: “Tiên sinh, vậy phu nhân, ngài dự định như thế nào?”
Diệp quản gia quá rõ người đàn ông Lục Tư Tước này, Liễu Anh Lạc là có chấp lớn nhất của ông, cả đời ông cuối cùng cũng không thể buông tay, nếu như ông chết, ông định làm thế nào với Liễu Anh Lạc?
...