...
Chương 2870:
Kỳ thực máy mỹ nhân kia cô vẫn hiểu một chút, họ tuyệt đối không dám ở trước mắt Trương Hàn làm ra chuyện ảnh hưởng sinh mạng cô, nhiều lắm là làm cô hủy dung, đề cô thành phi tần bị vứt bỏ.
Lâm Bát Nhiễm đi tới trước gương, cô phát hiện trên mặt mình nồi rất nhiều điểm đỏ.
Những điểm đỏ kia lan đầy cả khuôn mặt cô, nhìn giống như là đã mắc bệnh truyền nhiễm gì đó.
Người bình thường thấy mặt cô nhất định sẽ dọa cho giật mình, sau đó sẽ xem cô như bò cạp tránh thật xa.
Lâm Bất Nhiễm vuôt ve những châm đỏ nhỏ trên mặt, trong lòng không có một chút bi thương khổ sở nào, cô chỉ cảm thấy vui vẻ, chuyện này đổi với cô mà nói đơn giản là một chuyện vui cực lớn rơi trúng lên đầu cô.
Cô phải cảm ơn những người đó thật tốt.
Lâm Bất, Nhiễm hiện tại vô cùng chờ mong biểu cảm Trương Hàn chứng kiên khuôn mặt cô, nhất định sẽ rất đặc sắc.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng xe đậu, Trương Hàn đã trở vê.
Lâm Bắt Nhiễm biết người phía dưới chắc chắn rất nhiều, đám mỹ nhân cứ như nhận tiền lương môi ngày đều sẽ đúng hạn chờ Trương Hàn về nhà, chỉ để Trương Hàn liễc mắt đến mình nhiều một chút.
Hơn nữa họ lừa cô uống trà, chắc chắn cũng rất nóng lòng muốn nhìn thử cô có bị hủy dung hay không.
Vậy cô cũng phải xuống một chuyến!
Cũng không thê làm cho họ thất vọng.
Lâm Bát Nhiễm mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Trương Hàn quả nhiên đã trở về, người làm nữ kéo ra cổng lớn, bóng người anh tuấn xuất hiện trong tầm mát.
Đám mỹ nhân đều ở đây, ai nấy đều hận không thể nhào vào trong người hắn, còn ỏn ẻn kêu: “Hàn Vương, anh đã về rồi.
Trương Hàn không có biểu cảm gì.
Lâm Bắt Nhiễm đi xuống cầu thang, lúc này có mỹ nhân mất tỉnh lập tức liền phát hiện cô: “a” một tiếng thét chói tai vang lên: “Mọi người mau nhìn, mau nhìn mặt cô ây bị sao kìa?”
Ánh mắt của mọi người“xoát” một cái đều rơi vào trên mặt Lâm Bắt Nhiễm, kỳ thực họ đã sớm ngóng trông có thẻ thầy một màn như vậy, hiện tại trong lòng họ đã mở nhạc nở. hoa, nhưng mặt ngoài còn phải giả vò ra như rât kinh ngạc rất khiếp sợ.
*A, mặt của cô ấy làm sao vậy, sao lại nổi nhiều mẫn đồ như vậy?”
“Mặt cô ấy có phải đã bị hủy rồi hay không?”
“Hủy mặt không đáng sợ, nếu như là bệnh truyền nhiễm gì mới đáng SỢ, chúng ta đều sẽ bị lây bệnh.”
Đám mỹ nhân nhao nhao lui về phía sau, dường như đã xem Lâm Bắt Nhiễm thành virus lây cho họ.
Ánh mắt Trương Hàn cũng rơi vào trên mặt Lâm. Bất Nhiễm, ánh mắt hắn lúc này trầm xuống,. nhắc chân dài đi lên trước: “Lâm Bất Nhiễm, mặt em làm sao vậy?”
Lâm Bất Nhiễm giả bộ không biết sờ sờ mặt mình: “Mặt của tôi làm sao ư, tôi không biết.”
Trương Hàn lôi cánh tay cô dẫn cô đi tới một cái gương: “Tự em xem đi.”
Con ngươi Lâm Bắt Nhiễm co rụt lại, che mặt mình thét to: “Mặt của tôi làm sao vậy, sao tôi lại bị hủy mặt?”
...