...
Một người đàn ông 35 tuổi, một thiếu nữ 21 tuổi, cô ý vị hỏi anh có nhớ cô không.
Anh mắt của mọi người đêu đã nghỉ ngờ.
Diệp Minh là một thẳng nam, không biết dỗ ngon dỗ ngọt, đã bị ánh mắt chòng chọc của mọi người làm khuôn mặt tuấn tú có chút không kềm được.
“Diệp Minh, nói anh nhớ em đi, em muốn nghe.” Hà Băng nói.
Ngũ quan sắc bén của Diệp Minh trực tiếp trầm xuống, không vui khiển trách: “Hà Băng, đừng nháo.”
Ah.
Vậy thôi.
“Anh ở bên trong sống tốt nhé, sau này em không đên phiên anh nữa. Em đi đây.” Nói xong Hà Băng trực tiếp cúp điện thoại, xoay người rời đi.
Cô đi?
Cô cứ vậy mà đi?
Thân ảnh nhỏ yếu nhanh chóng biến mắt trong tầm mắt anh, trong tay Diệp Minh còn cầm điện thoại, nghe tiếng “tút tút” kia, tim của anh lập tức trở nên trống rỗng, trống đến đau đớn.
Cô làm sao vậy?
Diệp Minh về tới trong phòng giam của mình, bạn tù cách vách cũng vừa kết thúc thăm tù, bạn tù tìm Diệp Minh nói chuyện phiêm: “Anh bạn, vừa rôi cô gái nhỏ tới thăm anh là gì của anh thế, bạn gái à?”
Diệp Minh lười biếng nằm trên giường, hai cánh tay gối sau ót, đôi chân dài mạnh mẽ to chồng lên nhau nhàm chán đung đưa.
“Người phụ nữ của tôi.” Anh đáp.
“Vãi! Anh bạn, cô gái kia đã được 18 chưa đấy, anh lại cua được mặt hàng tươi ngon mọng nước thế à?” Giọng của bạn tù cách vách tràn đầy ao ước và nễ phục.
Diệp Minh nhướng mày kiếm anh khí, không lên tiếng trả lời.
“Nhưng anh bạn này, tôi thấy ban nãy anh đã chọc giận cô gái kia rôi, vê sau cô bé sẽ không để ý đến anh nữa đâu.”
Sẽ không để ý đến anh?
Diệp Minh phát động môi mỏng, khẳng định nói: “Cô ấy sẽ không.”
Cô sẽ không không để ý tới anh.
“Anh bạn, anh sao tự tin dữ vậy, vừa rồi cô gái đó cũng chẳng thèm quay đầu đi thẳng, anh cẩn thận cô ấy chạy theo người đàn ông khác đó.”
Nghe lời này, mặt Diệp Minh trực tiếp trầm xuống, anh nhớ tới bên ngoài còn có một Đường Ngọc.
Chẳng những có Đường Ngọc, còn có Đường Ngọc số 1, Đường Ngọc số 2, Đường Ngọc số 3… đám đàn ông thích cô cứ đông như kiến ấy.
Cô chỉ mới 21 tuổi, độ tuổi mơn mởn như đóa hoa, bên ngoài có một đám con sói đứng xếp hàng chằm chằm dán vào CÔ.
Nghĩ tới đây, Diệp Minh có chút phiên muộn, hơi không thoải mái.
“Anh bạn, tôi thấy anh đối với cô gái kia rất lạnh nhạt, thế là sai rồi, hiện tại con gái đều muốn được dỗ ngon dỗ ngọt dụ dỗ, dùng tiền cưng chiều. Mấy kẻ đã ngồi tù như chúng ta, người phụ nữ ở bên ngoài chờ đã hiếm biết bao. Kỳ thực tâm tư của phụ nữ rất nhạy cảm, cần bả vai để dựa vào, cần có người che gió che mưa, giống như cô gái nhỏ kia, cô hỏi anh có nhớ cô ấy không thì anh cứ nói đi. Anh, không nói, cô ấy làm sao biết anh có nhớ cô ấy không?”
...