...
Lệ lão phu nhân và Hạ Bang cũng còn không lên tiếng, lúc này bên tai truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Từ thiếu, Quán Quán không thể gả cho anh được, sau này đừng có ý gì với cô ấy nữa, bởi vì, cô ấy là vị hôn thê của tôi!”
Mọi người ngẳng đầu nhìn lên, lúc này đây thật sự là cả kinh quên mắt hít thở, Lục Tử Tiễn tới!
Đại thọ đêm nay của Hạ Bang, Đề Đô tứ đại hào môn đã có tới ba gia tộc đến, Lục Lệ Từ, đã tới!
Lần này là Lục Tử Tiễn!
Lục Tử Tiễn mới từ trên phi cơ xuống, tối nay anh mặc chiếc áo len mỏng màu trắng, bên ngoài mặc thêm áo khoác ngoài màu đen, cả người cao to tuấn mỹ, trong trẻo nhưng lạnh lùng phong hoa.
vị Nhị thiếu Lục gia này từ nhỏ đã thành danh, danh chấn Đề Đô, vẫn là công tử Đế Đô mà đám thiên kim thèm thuồng nhất, không có ai khác, thế nhưng anh chưa bao giò liếc mắt đến bọn họ, tất cả mọi người đều biết ánh mắt anh rất cao.
Cho nên, anh hiện tại tới làm gì?
Đám thiên kim Đề Đô: *A aa, là Lục Tử Tiễn, thật là đẹp trai quá!”
“Lục Tử Tiễn tới làm gì, anh ấy sẽ không phải cũng là vì Hạ Tịch Quán mà tới đấy chứ!?”
“Không muốn!”
“Đêm nay tôi đã thấy cái gì thế này, rõ ràng là đến xem trò hề của Hạ Tịch Quán, nhưng Lệ gia lão thái quân tranh nhau muốn nhận Hạ Tịch Quán làm cháu gái, Từ Thiếu Nam lấy số tiền lớn vì sính lễ muốn cưới Hạ Tịch Quán làm vợ, hiện tại Lục Tử Tiễn lại xông đến cuộc chiến tranh đoạt Hạ Tịch Quán, đây rõ ràng là thời khắc tỏa sáng nhất của Hạ Tịch Quán rồi.”
“Hạ Tịch Quán, mau buông tha cho Lục Nhị thiếu, để anh ấy cho tôi!”
Thấy được Lục Tử Tiễn, trong tròng mắt Hạ Tịch Quán chảy ra sóng nước ấm áp, cô đi lên trước, cong đôi môi đỏ mọng: “Lục Tử Tiễn, anh làm xong chuyện của mình rồi à, đã về rồi?”
Đồng tử đen láy của Lục Tử Tiễn dán lên khuôn mặt nhỏ mềm mại của Hạ Tịch Quán, anh gật đầu: “Ừ, đều làm xong rồi, Quán Quán, có một việc anh muốn nói cho em biết, giữa hai chúng ta có hôn ước, em là vị hôn thê của anh!”
Con ngươi trong vắt của Hạ Tịch Quán hung hăng rụt lại, cô thế nào lại là vị hôn thê của Lục Tử Tiễn?
Lúc này Hạ Bang đi lên trước: “Lục Nhị thiếu, cậu nói Quán Quán là vị hôn thê của cậu, thế cậu có chứng cứ không?”
Lục Tử Tiễn từ trong túi lấy ra một vật, một sợi dây đỏ treo một chiếc… nhẫn ngọc: “Hạ Đại đương gia, đây là tín vật đính hôn năm đó.”
Hạ Bang nhanh chóng nhận lấy nhẫn ngọc, cùng Lam Yên cẩn thận quan sát, hai mắt Lam Yên nhanh chóng đỏ lên: “Không sai, đây là… đây là vậy của Hạ gia chúng tôi!”
Lam Yên đưa chiếc nhẫn ngọc cho Quán Quán: “Quán Quán, của con đấy.”
Hạ Tịch Quán nhìn viền mắt đỏ bừng của Lam Yên, Lam Yên gật đầu với cô, hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run lên, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, nhận lấy nhẫn ngọc.
Nhẫn ngọc toàn thân xanh biếc, chẳng những vô giá, dường như càng là tượng trưng một loại thân phận, Hạ Tịch Quán nắm ở trong tay, đầu ngón tay nhỏ bé siết chặt lại, đây là… vật của mẹ sao?
Trên chiếc nhẫn ngọc này tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của mẹ, chắc là mẹ vẫn đeo trên tay, trong hốc mắt trắng nõn Hạ Tịch Quán nhanh chóng dâng lên hơi nước trong suốt.
Lục Tử Tiễn đi lên trước, ở trước mặt tất cả mọi người, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng ôm Hạ Tịch Quán vào lòng mình, môi mỏng của anh dán vào tóc cô, thấp giọng nỉ non nói: “Quán Quán, xin lỗi, anh đã đến muộn.”
Mọi người ngây người như phỗng, Hạ Tịch Quán thật sự là vị hôn thê Lục Tử Tiễn?
Đám tiểu thư thiêm kia, buông ra, áaaa, tôi không nghe thấy gì hết, mau buông ral Từ Thiếu Nam vừa thấy Lục Tử Tiễn ôm lấy Hạ Tịch Quán, liền muốn xông lên trước: “Lục Tử Tiễn mày mẹ nó mau buông tay rat Lúc này Lệ lão phu nhân liếc anh ta một cái: “Cháu câm miệng!”
Từ Thiếu Nam câm miệng: “…”
...