...
Diệp Linh tiếp tục nói: “Em có thể nhắm về phía anh ấy, thế nhưng, người khác không thể, bởi vì, em hạ thủ biết nặng nhẹ, về chút chuyện xấu này có thể để em thoát khỏi anh ấy, lại không gây thương tổn anh ấy, người đó lợi hại cường đại như thế, sẽ không bị chút chuyện xấu này ép vỡ, thế nhưng, người khác rât có thê… muôn anh ây chết, ai bảo người kia điên cuồng quá mức, gây địch quá nhiều.”
Diệp Linh không biết nghĩ tới điều gì, chậm rãi nhếch lên khóe môi, bộ dáng kia rất dịu dàng.
Hoa tỷ đã biết, Diệp Linh cuối cùng vẫn luyến tiếc.
Hoa tỷ đưa tay xoa xoa đầu Diệp Linh: “Linh Linh, em vẫn yêu anh ta, đúng không?”
Diệp Linh tựa đầu mình vào trên vai Hoa tỷ: “Em nói rồi, em không yêu anh ấy nữa, song, không phải hiện tại.”
“Người đàn ông em đã yêu nhiều năm như vậy, em còn không biết nên loại bỏ anh khỏi trái tim mình như thê nào.”
“Hoa tỷ, chí ít hiện tại, em yêu anh ấy.”
Hoa tỷ đau lòng, cô gái chỉ mới hai mươi mấy tuỏi, trên lưng đã nặng trĩu, bởi vì yêu Cố Dạ Cần, cho nên hỗ thẹn với người nhà đã chết.
“Linh Linh, đây không phải là lỗi của em, yêu, không có đúng sai.”
Diệp Linh khẽ gật đầu một cái: “Em không muốn gả cho anh ấy, kỳ thực cũng là không dám, anh ấy chưa từng nói yêu em, chút yêu thích của anh ấy đối với em không biết lúc nào sẽ biến mắt.”
“Bởi vì ở bên người anh không có cảm giác được yêu, cho nên em làm người đi trước.”
Hoa tỷ không biết nên an ủi cô bé này thế nào, dù sao, chị ấy không phải Cố Dạ Cần.
Hoa tỷ để Diệp Linh lặng lặng một hồi, sau đó mở miệng nói: “Linh Linh, hôm nay em đứng ra lên án Cố tổng, trên dư luận lại đưa tới sóng to gió lớn, lẽ nào, em thực sự không định lăn lộn trong vòng giải trí nữa?”
Diệp Linh gật đầu: “Hoa tỷ, em muốn giải nghệ.”
“Vì sao?” Hoa tỷ kinh hãi, chị ấy chưa từng nghĩ Diệp Linh sẽ giải nghệ.
Bởi vì, hiện tại trí nhớ cô càng ngày càng không tốt, đã bắt đầu không nhớ được kịch bản rôi.
Cho nên cô muốn bước nhanh hơn, cô sợ mình sẽ quên cừu hận cõng trên lưng, sẽ quên bố mẹ và anh trai mình.
“Không vì cái gì, chính là… quá mệt mỏi, liên lạc đạo diễn Vương một chút, ngày mai em sẽ bắt đầu đi làm lại, em muốn mau chóng quay xong é Kiếp Phù Du}, sau đó, em muốn rời khỏi nơi này, đi nơi không một ai nhận ra em, bắt đầu lại.”
Hoa tỷ là người đại diện kim bài, Diệp Linh chính là cây rụng tiền chị giữ trong lòng bàn tay, xuất phát từ trách nhiệm nghề nghiệp, chị nên rửa não cho Diệp Linh, thế nhưng chị vào thời khắc này thấy được trên người Diệp Linh nồng nặc mệt mỏi và ý muốn đi, cô thực sự rât mệt mỏi.
Hoa tỷ cười gật đầu: “Linh Linh, chị không thể đồng ý với em, song, chị có thể cho em nghỉ dài hạn, kỳ nghỉ này là vô kỳ hạn, em muốn đi nơi nào chơi thì đi nơi đó chơi, chờ em chơi đủ rồi, thì trở lại tìm chị, chúng ta còn cùng nhau trở xông xáo giải trí, thời gian kiếm tiền nó không vui sao?”
Diệp Linh gật đầu: “Dạ.”
Hoa tỷ rời khỏi biệt thự, chị gọi một cú điện thoại cho đạo diễn Vương, xác định chuyện ngày mai Diệp Linh sẽ bí mật đi làm trở lại.
Cúp điện thoại, Hoa tỷ xuống cầu thang, rât nhanh chị thây được nơi góc tối hàng lang có một bóng người, là…
Có Dạ Cần.
Nơi đây không có ánh sáng, rất tối, Hoa tỷ đi lên trước xác nhận nhiều lần, thật sự là Cố Dạ Cần.
Cố Dạ Cẩn tới.
...