...
“Ai, bài tập bổ sung của cậu! Cô giá nói muốn một quyền không thiềuÌ”
Lâm Mặc không. ngừng bước chân, cậu khẽ câu môi mỏng, đúng là học sinh ngoan, có thế nào cũng không quên nhiệm vụ của mình: “Đó là chuyện của cậu, không liên quan gì tới tôi.”
Bỏ lại một câu nói rồi, thân ảnh cậu nhanh chóng biến mắt trong đêm tối.
Lục Họa một mình đứng tại chỗ, rất nhanh Có Vũ liền tìm qua đây: “Chị Họa Họa, tan học rồi sao chị không vê nhà, hại em đi tìm chị mệt chết đi được.”
“Vũ Vũ, chúng ta bây giờ liền về nhà!”
Lục Họa kéo tay Cô Vũ.
“Chị Họa Họa, chị đoán vừa em trên đường tới chứng kiến người nào, em thây Lâm Mặc rồi, nghe nói Lâm Mặc đên lớp bọn chị, bọn chị có nói chuyện với nhau chưa?”
“+. CHỮ “Vậy là tốt rồi, chị Họa Họa, chị cách xa Lâm Mặc một chút, Lâm Mặc yêu sớm, quen nhiều cô lắm, hơn nữa đám con gái kia đều là hoa khôi gia cảnh thành tích đốt, nghe nói đều là bọn họ theo đuôi. Lâm Mặc, em thực sự không hiểu nồi, vì sao những cô gái ưu tú kia lại thích Lâm Mặc, em sợ Lâm Mặc lắm luôn ấy.” Cố Vũ rụt bả vai một cái.
Lục Họa không trả lời vấn đề này, cô sinh ra ở hoàng gia quý tộc, từ nhỏ đã được giáo dục hàm dưỡng quyết định nên tầm nhìn và Suy nghĩ, đồi với Lâm Mặc, trong tiêm thức cô cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều, thế nhưng, eô không sợ Lâm Mặc.
Lâm Mặc trong “truyền thuyết” hết sức bắt trị, thê những không phải không thừa nhận khí tức bạc bếo 2 âm lạnh trên người cậu rất khác biệt, nhất là bề ngoài kinh diễm lại tà lạnh kia khiến người ta không từ chối được, càng là cô gái ưu tú, càng có dục vọng muốn chỉnh phục Lâm Mặc.
Vừa rồi hẹn hò với cậu là cựu hoa khôi Triệu Hàm Hàm, dáng người.
nóng bỏng của Triệu Hàm Hàm đều treo lên trên người cậu..
Lục Họa nhanh chóng đánh rơi hình ảnh cấm trẻ em kia: ˆVũ Vũ, chúng ta mau về nhà thôi.”
Bên kia, Lâm Mặc rời trường, liền thấy Ngô Trạch Vũ chạy tới: “A Mặc, cảm giác đi học ở Nhất Trung thế nào?”
Lâm Mặc hai tay đút trong túi quần, tóc mái nhỏ vụn che khuât đôi mắt kia, nhìn lười biếng lại sơ nhạt: “Cũng thường.”
“A Mặc, cậu không càn để ý tin đồn bên ngoài, bọn họ hiểu lầm với cậu thôi.”
Lâm Mặc không tiếp lời, rõ ràng cho thấy không để bụng.
Lúc này một chiếc xe hộp đen gầm rú phóng đến rồi ngừng lại, bên trong là nhóm côn đồ khét tiêng của thành phó, lăn lộn trong giới hắc đạo, một gã tóc vàng trong đó gọi là Hoàng Tam, rât được đám đàn em xum xoe ton hót.
Hoàng Tam thò đầu ra, ý cười đầy mặt nhỉ Lâm Mặc: “Lâm Mặc, trùng hợp ghê nhỉ, ở chỗ này gặp mặt rÔI, bọn tao vừa ‘lúc muốn đi quán bar uông rượu, đêm nay bao trọn,phòng, thê nào, có rồi rảnh cùng đi uống rượu với bọn tao không?”
Lâm Mặc mặt không thay đồi nhìn Hoàng Tam, đáp bốn chữ: “Không có thời gian.”
Trong xe những tên côn đô lúc này khó chịu, Lâm Mặc cũng dám không nề mặt Tam ca, thằng oäất đó dựa vào cái gì phách lối như vậy?
Nụ cười Hoàng Tam ngược lại không thay đổi: “Được thôi, Lâm Mặc, đợi mày có thời gian thì chúng ta gặp, đúng rôi, nêu như kẹt quá, muôn kiếm ít tiên tiêu đừng quên tìm tao đấy, tao chờ mày.”
Lâm Mặc không nói chuyện.
Lúc này Hoàng Tam đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Đúng rồi Lâm Mặc, mày.
bây giờ ở Nhất Trung, nghe nói Nhất Trung có một đại mỹ nhân mới tói, tên là Lục Họa thì phải.”
...