Chương 853: Trong đầu người này rốt cuộc chứa gì thế?


...

Lục Hàn Đình đứng ở trên lầu nhìn Hạ Tịch Quán, trong phút chốc bỗng luyến tiếc dời mắt đi.

Hạ Tịch Quán ở trong phòng khách dạy lão phu nhân làm vài động tác đơn giản, cô cầm một trái cầu nhỏ, nhí nhảnh nháy mắt: “Bà nội, đá cầu rất vui, cháu dạy cho bà.”

Hạ Tịch Quán ném trái cầu lên sau đó ưỡn ngực, trái cầu kia nhanh chóng theo đường cong trổ mã xinh đẹp của thiếu nữ rơi xuống, cô lại nhắc chân đá một cái, trái cầu nhỏ văng lên không trung rồi cô quay lưng lại, ưỡn mông lên đón cầu, trái cầu nhỏ văng đến tận trong lòng lão phu nhân.

Lão phu nhân nhận cầu, vui vẻ cười ha ha: “Cái này vui đấy, nào, má Ngô, chúng ta cùng chơi.”

Lục Hàn Đình nhìn Hạ Tịch Quán, anh biết cô biết nhảy, thể loại vũ đạo nào cũng nhảy được, lúc cô mang theo đội cổ động viên lên sân khấu ở quảng trường ngày đó, khiến đám người kia điên cuồng thét chói tai. Khi ấy anh đứng ở đó nhìn dáng vẻ điên đảo chúng sinh của cô, cũng trở thành người thành kính muốn quỳ xuống chân cô.

Hiện tại cô tùy ý dạy bà nội động tác tập thể dục, nhưng đập vào mắt anh là vẻ xuân tràn đầy nhựa sống của thiếu nữ. Ánh mắt Lục Hàn Đình chu du trên đường cong cơ thể cô, anh từng thấy rất nhiều cô gái mặc áo sơ mi váy ôm rồi nhưng cô lại là người mặc đẹp nhất, không ai sánh bằng.

Lúc này Lục lão phu nhân phát hiện Lục Hàn Đình ở trên lầu: “A Đình, dậy rồi hả cháu?”

Hạ Tịch Quán ngước mát, lập tức thấy Lục Hàn Đình đứng trên lầu, hôm nay anh mặc bộ tây trang được may thủ công màu đen được là phẳng không chút nếp nhăn, anh nhắc đôi chân dài đi xuống lầu, trong tư thái bễ nghễ lại lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách.

Hạ Tịch Quán nhớ tới chuyện xảy ra tối qua, liền mất tự nhiên xoay người, không nhìn anh.

Lúc này Lục Hàn Đình đã đi tới: “Bà nội, sao bà dậy sớm thế ạ”

“Không còn sớm nữa, Quán Quán nói phải sớm ngủ sáng sớm sớm tập thể dục, như vậy bà có thể sống đến 99 tuổi đấy.” Lục lão phu nhân cười nói.

Lục Hàn Đình nhìn bà nội nhà mình bây giờ tinh thần sáng láng, chậm rãi cong môi, sau đó anh đưa mắt đặt trên người Hạ Tịch Quán.

Lão phu nhân vô cùng thức thời cười nói: “A Đình, Quán Quán sắp tham gia diễn đàn y học, cháu lái xe đưa Quán Quán đi đi.”

“Không cần đâu ạ…” Hạ Tịch Quán nhanh chóng từ chối.

Lục Hàn Đình gật đầu: “Dạ.”

Nói rồi anh vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại không xương của Hạ Tịch Quán, mang theo chìa khóa xe dẫn cô ra của.

Hai người đi tới bên chiêc Rolls-Royce Phantom, Hạ Tịch Quán nhanh chóng rút tay về: “Em tự đi được, anh đến công ty đi!”

Lục Hàn Đình lịch sử mở cửa xe ra, giọng điệu không cho phép từ chối: “Lên xe.”

Hạ Tịch Quán biết tính anh bá đạo, hơn nữa còn lề mề nữa cô sẽ đến muộn, nên cô ngoan ngoãn lên xe.

Lúc này Lục Hàn Đình vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên bờ mông cong của cô.

Hạ Tịch Quán hóa băng, anh làm cái quái gì thế?

Cô quay đầu, đôi mắt đen láy ươn ướt trừng anh.

Lục Hàn Đình một tay đút vào túi quân, dáng vẻ bá đạo, anh nhướng hàng mày kiếm, hạ giọng chỉ hai người mới nghe được, nói: “Mặc như vậy đi quyến rũ ai? Lẽ nào em còn muốn ngồi xe thằng khác?”

Hạ Tịch Quán liếc lên liếc xuống cả người mình, cô mặc có sai gì đâu, trong đầu người này rốt cuộc chứa thứ gì thế?

...