Chương 1832


...

Diệp Linh đã đã nhận ra lãnh khí đáng sợ trên người anh, ngày đó trước khi đi anh nói anh rất nhanh sẽ trở lại, cô biết, anh sẽ trở về tìm cô tính sổ.

Anh đã phế đi Sử tổng, hiện tại liền tới đối phó cô: “gian phu dâm phụ” phản bội anh, anh một kẻ cũng sẽ không tha.

“Cố Dạ Cần, anh muốn thế nào?” Diệp Linh đã thối lui đến bên giường.

Cố Dạ Cần nhìn cô, mái tóc dài màu nâu trà cuộn sóng cuốn lười biếng xõa tung, dáng vẻ vừa mới dậy rất ngây thơ, trên người mặc váy ngủ hai dây màu đen, vừa tinh khiết lại gợi cảm, quả nhiên là thứ mà tục vật Xảo Xảo không thể so sánh.

Cô Dạ Cân nhướng mày kiêm anh khí, dùng ánh mắt chỉ chỉ chiếc giường lớn kia: “Nằm trên đó, để anh sướng xong thì đi ngay.”

“..” Diệp Linh đẩy anh ra đã muốn bỏ chạy.

Thế nhưng, cô có thể chạy đi đâu?

Cố Dạ Cẩn vươn cánh tay ôm chặt vòng eo nhỏ của cô sau đó tiến lên một bước, hai người cùng ngã lên giường.

Diệp Linh chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cô còn chưa kịp phản ứng, Cố Dạ Cần đã tự tay trực tiếp cầm lấy dây váy cô.

Động tác trực tiếp vừa thô lỗ, một chút trìu mên cũng không bô thí cho cô.

Diệp Linh đau hít vào một ngụm khí lạnh, hai bàn tay nhỏ chống lên bả vai người đàn ông lại lung tung kéo lấy mái tóc ngắn của anh, muốn đẩy anh ra khỏi ngực mình.

Cố Dạ Cần không chút sứt mẻ, da thịt tinh tế trắng nõn của cô quá mềm, nhắn một cái để lại một cái dấu, cái này sâu đậm khơi dậy gốc rễ xấu xa trong xương của anh, muốn hung hãn hủy hoại cô.

Người đàn ông giống như anh vậy, luôn bị thu hút bởi những người và những thứ xinh đẹp, nhiều năm trước ánh mắt đầu tiên thấy cô đã nghĩ hái được viên minh châu này của Diệp gia trâm anh, biên thành vật tư dưỡng trong lòng bàn tay mình.

Đuôi mắt hẹp dài củaCố Dạ Cẩn đã dính vào màu đỏ tươi, tất cả tâm tình trong lòng dường như đều được khơi thông, anh dùng mấy ngón tay giữ lại cổ tay trắng đang giãy giụa của Diệp Linh đặt ở đỉnh đầu, khàn khàn âm lệ thở dốc nói: “Diệp Linh, đêm nay anh nhất định phải có được em, em phối hợp một chút thì đôi bên vui vẻ, nếu như em không phối hợp người cuối cùng chịu khổ chịu tội cũng là em.”

Sắc mặt Diệp Linh tái nhợt như tờ giấy, nhưng chút lực đạo đáng thương của cô căn bản là không chống cự nổi người đàn ông: “Cố Dạ Cẩn, anh đừng như vậy.”

Có Dạ Cần hơi ngồi dậy: “xoát” một tiêng rút ra thắt lưng của mình…

Diệp Linh không cách nào hình dung loại cảm giác này, trong nháy mắt đó cô như bị đóng trên giường, đau quá, toàn thân đều đau nhức.

Ký ức 18 tuổi chen chúc kéo đến, đêm đó cũng đau đón như vậy.

Cô tưởng mình không cần phải chịu đựng lần thứ hai, móng tay thật dài nhanh chóng cào trên người đàn ông ra mắy đường máu.

Cố Dạ Cần cũng không chịu nổi, cô đa, anh cũng đau, tròng mắt đen kia tràn ngập ra tia máu đỏ đáng sợ, anh nghĩ đời này của mình đều xong, nguyên do là vì trên đời này chỉ có người phụ nữ dưới người mới có thể mang cho anh niềm vui thích thực cốt tri vị vĩ đại như vậy.

Anh lần nữa đoạt lấy cô.

Lần thứ hai để cô trở thành người phụ nữ của anh.

Hai bàn tay to của Cô Dạ Cân bưng lây rồi khuôn mặt nhỏ của cô, từ từ nhắm hai mắt hôn tới, dùng sức hôn cô.

Diệp Linh cảm thấy không thể thở nủi, cô như con thuyền nhỏ lênh đênh trên đại dương, lúc nào cũng có thể bị cơn sóng kinh người cuộn sạch nuốt chửng.

Cô lần nữa liều mạng giãy giụa: “Đau…

Đau quá… Cố Dạ Cần, em đau…”

...