Chương 1317


...

Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán khẽ run, ngây như phỗng.



“Mẹ ơi…” Ba cục bông phía trước nhìn Hạ Tịch Quán vui Vẻ cười.


Lúc này có một người đi tới, là… Lệ Quân Mặc.



Lệ Quân Mặc đến Lục Tư Tước đến, Hạ Tịch Quán còn ở’ dưới đài thấy được Lâm Thủy Dao và Liễu Anh Lạc, những người thân yêu nhất trong cuộc đời này của cô hôm nay đều ở đến đây.



Lệ Quân Mặc đi tới bên cạnh Hạ Tịch Quán, ông đưa ra cánh tay vững chắc của mìna: “Quán Quán, bố dẫn con tới, Lục Hàn Đình ở bên kia chờ con, nó đã chờ con rất lâu rồi.”



Nó đã đợi chờ con rất lâu rồi.



Hạ Tịch Quán lập tức liền biết chuyện gì đã xảy ra, thì ra hôm nay hết thảy đều là thật, đây là hôn lễ của Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán, đây là hôn lễ của bọn họ!



Anh lại không nói cho cô biết gì cả, còn liên hợp bọn nhỏ lừa cô.



Đoạn thảm đỏ này cần có người bố dẫn cô dâu đi tới, sau đó giao con gái mình trong lòng bàn tay chú rẻ.



Hạ Tịch Quán đột nhiên nhớ đến, cô và anh còn chưa từng có hôn lễ, anh còn chưa cho cô một buổi hôn lễ.



Lúc đó ở Hải Thành thay gả cho anh, vẫn là cô một mình ngồi trên xe hoa đến U Lan Uyển.



Khi đó làm sao cô ngờ được đó là ai, con đường kia lại dẫn đến nơi nào?



Viền mắt trắng nõn của Hạ Tịch Quán đột nhiên trở nên hồng hồng, đôi mắt trong vắt từ khuôn mặt tuần tú của Lệ Quân Mặc dời xuống, nhìn về phía mẹ mình Lâm Thủy Dao và dì Anh Lạc.



Viền mắt Lâm Thủy Dao cũng đỏ ửng, nhìn ánh mắt Hạ Tịch Quán dò tới, bà xúc động gật gật đầu.



Hốc mắt Liễu Anh Lạc cũng ươn ướt, bà thương yêu nhìn Hạ Tịch Quán, bà và cô đều cùng yêu một người đàn ông, Liễu Anh Lạc sớm đã xem Hạ Tịch Quán thành con gái của mình.


Hạ Tịch Quán lại nhìn về phía phía trước, rơi trên khuôn mặt tuần tú của Lục Hàn Đình.



Lục Hàn Đình mang theo ba đứa con đứng ở nơi đó đợi cô, trong tròng mắt thâm thúy ấy đầy tràn yêu thương cùng nhu tình.



Hạ Tịch Quán chậm rãi cong khóe môi đỏ mọng, cô giơ tay nhỏ bé lên, khoác lên cánh tay Lệ Quân Mặc.



Lệ Quân Mặc dẫn theo cô, từng bước một đi qua thảm đỏ, đi về phía Lục Hàn Đình.



Sơn trang Louis là một tòa cung điện thuỷ tinh, xa hoa giống như là trong thế giới cổ tích.



Cuộc hôn lễ thế kỷ đã tập hợp đông đủ quý khách, hiện tại toàn trường an tĩnh, tất cả mọi người nhìn cô dâu Hạ Tịch Quán tối nay.



Bên tai truyền đến “Hôn lễ tiến hành khúc”, tất cả đều tốt vô cùng.



Lục Hàn Đình đứng ở trong trung tâm vạn người nhìn Hạ Tịch Quán đang đi tới, ánh mắt của anh khóa lên người cô thật chặt, cô mặc chiếc giá y lửa đỏ đó, da thịt từng cm tinh tế trắng nõn như mỡ dê, vòng eo nhỏ yêu kiều được buộc lại, tuyệt sắc mà liễm diễm, hệt như tiên tử từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng rơi vào tim anh.



Lục Hàn Đình nhớ tới cuộc sơ ngộ ngày ấy trên xe lửa Hải Thành, khi đó cô mới vừa tròn 19 tuổi ngũ quan vẫn chưa có hoàn toàn nảy nở, vẫn chưa đuổi kịp dáng người tuyệt sắc lúc này.



Trong nháy mắt, cô từ cô gái làm anh tâm động không dứt biến thành người phụ nữ của anh, mẹ của con anh.



Trèo non lội suối, không ngại vạn dặm, cô từng bước một đi tới bên cạnh anh.



Ngày hôm nay, cô vì anh khoác lên chiếc váy cưới, ngày hôm nay, cô vì búi lên búi tóc.



Một màn này, cô liễm diễm phương hoa, vĩnh viễn khắc vào buồng tim anh.



Lục Hàn Đình nhấc ra chân dài, đi về hướng cô, từng bước đạp mạnh mà trầm ổn, dừng ở trước mặt cô.



Hạ Tịch Quán cũng dừng lại.



Lệ Quân Mặc đưa bàn tay mềm mại của Hạ Tịch Quán cho Lục Hàn Đình: “Thằng nhóc Lục gia, không ngờ tới cuối cùng vẫn là cậu đào luôn chậu hoa là Quán Quán nhà tôi mang đi, tôi không có bát kỳ yêu cầu gì với cậu, quãng đời còn lại, hãy yêu thương con bé thật nhiều.”

...