...
Lệ Yên Nhiên cảm giác mình sắp chết ngay tại chỗ rồi, không sai, hiện tại Hạ Tịch Quán chỉ cần xảy ra chuyện liền đổ lên đầu Dạ gia, cô ta không thể động thủ với Hạ Tịch Quán, nhưng chỉ động miệng động lưỡi, cô ta vẫn lại bị Hạ Tịch Quán dí xuống đất chà qua chà lại, cô ta thật sự rất chật vật.
Lúc này Dạ Huỳnh kéo Lệ Yên Nhiên ra phía sau mình: “Hạ Tịch Quán, giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu, cứ đợi xem ai là người cười cuối cùng.”
Hạ Tịch Quán nhướng chân mày lá liễu: “Trưởng đài Dạ, chuyện về sau ta không biết, tôi chỉ biết các người hiện tại phải thật tốt suy nghĩ làm như sao chùi mông(*) thật tốt đi kìa, trải qua trận này, danh khí Dạ gia đại thương, scandal của Dạ lão e rằng phải trở thành chuyện ngồi lê đôi mách của bàn dân thiên hạ rồi đấy.”
(°) Từ lóng chỉ việc giải quyết thỏa đáng.
Dạ Huỳnh lập tức siết chặt quyền, âm trầm nhìn chằm chằm Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán mặt không đổi sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt: “Các người bận việc của mình đi nhé, tôi đi trước.”
Hạ Tịch Quán tiêu sái xoay người rời đi.
Đi tới phân nửa lúc, Hạ Tịch Quán đi tới cạnh Phạm Điềm, hiện tại Phạm Điềm mặt xám như tro ngồi liệt trên đất, cô ta biết vận mệnh mình sắp sửa đón chào thứ gì, Đế Đô đã không dung thứ cô ta, Dạ gia cũng sẽ không buông tha cô ta.
Cô ta cùng lắm là cô gái 20 tuổi, cuộc sống vừa mới bắt đầu, thế nhưng ngay hôm nay đã dừng bước.
Một bước sai, thành mối hận ngàn đời.
Viền mắt Phạm Điềm đỏ bừng đăm đăm nhìn Hạ Tịch Quán, đáy mắt cô ta dâng lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, thống khổ, đố kị, hối hận…
Những tâm tình này quặn đau tim cô ta, viền mắt rất nhanh ướt át, nước mắt sắp sửa sẽ rớt xuống.
Hạ Tịch Quán dừng bước, cô từ trên cao nhìn xuống nhìn Phạm Điềm, thanh lệ nói: “Phạm Điềm, thu nước mắt của cô lại ngay, cô Khâu nói rất đúng, mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, thế nhưng, cô đã chọn thì phải tự mình gánh chịu tất cả hậu quả của bản thân. Phạm Điềm, tôi đã từng thật lòng xem cô là bạn tốt của tôi, hiện tại tôi vẫn không đuồi tận giết tuyệt cô, khoanh tay đứng nhìn, đã là sự nhân từ lớn nhất của tôi với cô.”
Nói xong, Hạ Tịch Quán bỏ đi, rời đi đồng thời cô nâng đôi mắt sáng nhìn về phía lầu hai, lầu hai đứng nghiêm một thân ảnh, là… Dạ lão!
Dạ lão hôm nay vốn cũng không tham gia nghiên cứu thuốc gì đó, mà là toàn bộ hành trình đứng ở lầu hai, ông ta thu hết mọi chuyện xảy ra ở buổi họp báo này vào đáy mắt.
Hiện tại sắc mặt Dạ lão rất xấu, cặp mắt đục ngầu âm trầm đến mức đổ giông, ánh mắt ông ta hung ác chỉa vào Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán không hề sợ hãi đón ánh mắt ông ta, lúc này cổng chính bị kéo ra, ánh dương sáng chói bên ngoài hắt vào, Hạ Tịch Quán kiên định đi nhanh vào trong ánh mặt trời.
Tống Hiểu cũng rời khỏi buổi họp báo, lúc này điện thoại của anh vang lên, có người gọi.
Tống Hiểu ấn phím nhận, không biết bên kia nói những gì, anh đáp: “Được… lát nữa tôi sẽ đến…”
Cúp điện thoại, Tống Hiểu đứng ở ven đường đón xe taxi, rất nhanh đã có một chiếc xe taxi ngừng lại, Tống Hiểu mở cửa xe sau ngồi lên: “Bác tài, đến hẻm thứ tư đường Cao Tân.”
Tài xế ngồi phía tước mặc đồ đen, vóc người hết sức nhỏ nhắn mềm mại, trên đầu tài xế đội mũ lưỡi trai, mũ đè rất thấp, che đi đôi mắt sáng vắt cùng khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc.
Hạ Tịch Quán đè thấp tiếng, bắt chước giọng nam: “Được.”
...