Chương 1187


...

Lục Thần Dịch im lặng vài giây, sau đó theo sát mà gật đầu: “Đúng vậy, đó không phải mẹ.”

Tiểu Bì Bì vươn tay nhỏ xoa xoa cái cằm nhỏ của mình: “Em kỳ quái là, mẹ chân chính của chúng ta ở đâu?”

“Mẹ chính là nha hoàn Tình Nhi kia.” Lục Thần Dịch nói.

Tiểu Bì Bì nhìn về phía Lục Thần Dịch, chỉ thấy Lục Thần Dịch khẳng định gật đầu: “Tôi sẽ không nhận sai, mẹ chính là nha hoàn Tình Nhi kia, hơn nữa mẹ bây giờ nói không được, tôi sợ lộ, nên vừa rồi ở biệt thự trong cũng không dám nói chuyện với mẹ.”

Hai đứa con trai biến thái của Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán đều đã tiếp cận chân tướng, vì không đánh cỏ động rắn, hai cậu nhóc đều bình tĩnh che giấu. Tiểu Bì Bì suy nghĩ một chút: “Em cảm thấy được tình huống của mẹ “Không sai, hơn nữa bồ cũng kỳ quái.” Lục Thần Dịch nói.

“Kỳ quái thế nào?”

“Anh đã nhận ra đó không phải là mẹ, nhưng bố cũng không nhận ra, bố không phải người như thế.” Trên mặt của Lục Thần Dịch đã viết hai chữ ghét bỏ, bố thật sự rất đần.

Tiểu Bì Bì cũng rất kỳ quái, trong ấn tượng của cậu bố rất thông minh, hiện tại có hơi hủy hình tượng: “Em cảm thấy chúng ta hiện tại cũng không hiểu rõ tình huống, tùy tiện hành động khả năng sẽ khiến mẹ nằm trên cục diện càng thêm bắt lợi, nếu mẹ biến thành nha hoàn Tình Nhi vẫn đi và người đang đóng giả mẹ ở cạnh bố kia, em cảm thấy mắấu chốt của vấn đề vẫn là người đóng giả mẹ ở cạnh bó ây.”

Lục Thần Dịch nghĩ sâu xa, sau đó gật đầu biểu thị tán thành: “Vậy chúng ta bây giờ không cần làm gì, chỉ cần trợ giúp bố vạch trần bộ mặt thật của người giả làm mẹ, nhận ra mẹ thật của chúng ta là được.”

Tiểu Bì Bì ra dấu OK: “Em cũng có ý này.”

Hai tiểu đại lão nhất trí ý kiến, chuẩn bị giải tán.

Tiểu Bì Bì nhảy xuống ghé: “Làm sao để tạo cơ hội cho bố và mẹ thì nhìn anh đó.”

Lục Thần Dịch: “Cậu đừng hiểu lầm, chúng ta chỉ là vì mẹ mà tạm thời hợp tác, nhưng mẹ chỉ là của tôi với bồ tôi, cậu vẫn không liên quan như cũ, hiểu chưa?”

Tiểu Bì Bì thật muốn lườm Lục Thần Dịch, anh cả, anh là anh cả ruột của em đó! Em là em trai thất lạc 3 năm ròng của anh đó!

Tiểu Bì Bì đi thẳng ra ngoài, bên ngoài Lục Tư Tước đã chờ cậu.

Tiểu Bì Bì dừng bước, xoay người định lén trốn.

Thế nhưng rất nhanh phía sau liền truyền đến giọng nói trầm thấp của Lục Tư Tước: “Bì Bì, con chẳng chào hỏi gì ông nội mà đã đi rồi, bàn về tốc độ qua cầu rút ván, ai cũng không bì được con.”

*.” Tiểu Bì Bì đành phải đứng lại, cậu xoay người nhìn về phía Lục Tư Tước: “Ha, ha ha, ông nội, ông còn có việc gì sao ạ?”

Lục Tư Tước yên lặng nhìn Tiểu Bì Bì: “Con nói xem?”

Tiểu Bì Bì cảm giác mình không giả bộ được, dù sao ở trên địa bàn ông nội, cậu trốn không thoát: “Ông nội, có phải ông muốn gặp bà nội không?”

Trong tròng mắt sâu thẳm của Lục Tư Tước khẽ động: “Cô ấy, muốn gặp ông sao?”

Tiểu Bì Bì tiếc nuối lắc đầu: “Không muồn, không hề muốn chút nào.”

“Con rút lại cái câu vừa nói đi.” Lục Tư Tước không vui nhìn qua đây, ông biết Liễu Anh Lạc không muốn gặp ông, cho nên Bịch Sữa Nhỏ này không cần thiết phải cường điệu cái gì mà “không hề muốn chút nào”, đây không phải là đâm vào tim ông sao?

Tiểu Bì Bì: “Vậy được rồi, ông nội, đợi giải quyết xong chuyện của mẹ, con sẽ sắp xếp mẹ và bà nội gặp mặt một lần, ý của ông thế nào?”

...