...
Ánh mắt Diệp Linh rơi trên người Phạm Trình Trình, cô đột nhiên rất hâm mộ Phạm Trình Trình, nếu như bố của cô còn ở đây, cô hẳn là sống thành dáng dâp như Phạm Trình Trình bây giờ.
Lúc này Phạm Trình Trình thấy được Diệp Linh, hai mắt cô ta đều sáng lên: “Trời ạ, con thấy được ai đây, Diệp Linh, chị thật sự là đại minh tinh Diệp Linh sao? Em là fan chị này, chị Diệp Linh, em có thể chụp ảnh với chị không ạ, đám bạn em đoán chắc sẽ phát điên, hâm mộ em chết đó.”
Phạm Trình Trình vui vẻ chạy tới bên người Diệp Linh, bất ngờ lại vui mừng nhìn Diệp Linh.
Diệp Linh đối với em gái nhỏ đáng yêu đơn thuần này rất có hảo cảm, có lẽ là do cô ta sống thành dáng vẻ cô mong muốn, Diệp Linh gật đầu: “Được thôi.”
Phạm Trình Trình rất vui vẻ chụp ảnh chung cùng Diệp Linh, còn được Diệp Linh kí tên.
Lúc này Phạm Tư Minh đi ra: “Bố, Linh Linh, Trình Trình, cơm tối xong rồi, chúng ta vào ăn thôi!”
Diệp Linh ở Phạm gia ăn cơm tối, Phạm Trình Trình giống như là một con ma đáng yêu quấn lấy cô ríu ra ríu rít, vẻ mặt bát quái hỏi cô chuyện xấu trong vòng giải trí, Phạm Tư Minh không có cơ hội thân cận Diệp Linh, liên tục trừng Phạm Trình Trình đôi mắt không có nhãn lực mấy lần, không khí bữa cơm rất hòa hợp, làm cho Diệp Linh có một loại cảm giác đã lâu về nhà.
Sau khi bữa cơm kết thúc, người làm nữ đưa hoa quả lên, Phạm Tư Minh xiên quả nho căng mọng đưa cho Diệp Linh: “Linh Linh, quả nho này rất ngọt, em nếm thử đi.”
Diệp Linh chuẩn bị đưa tay đón, thế nhưng lúc này cổng biệt thự bị kéo ra, phía ngoài người hầu nói: “Cố tổng tới.”
Có Dạ Cần tới!
Diệp Linh ngắng đầu, chỉ thấy hai ngọn đèn pha sáng ngời không gì sánh được bén nhọn xuyên qua màn đêm, một chiếc Maybach sang trọng chạy nhanh đến, chậm rãi dừng trên sân cỏ ngoài biệt thự, cửa xe điều khiển bị kéo ra, thân thể anh tuấn cao to kia của Cố Dạ Cần xông vào ánh mắt.
Tối nay Cố Dạ Cần toàn thân áo đen, bên ngoài là áo khoác ngoài, bên trong là áo len cao cổ, trên mặt đeo mắt kính gọng vàng, ngũ quan thanh bằn trong mờ tối hoàn mỹ giống như là nam chính từ bên trong manga đi ra, bá đạo hấp dẫn ánh mắt mọi người, có thể đưa tới tiếng la hét chói tai.
Cố Dạ Cần đóng cửa xe, nhắc đôi chân dài đi thẳng qua đây.
Bố Phạm trước tiên nghênh đón anh, khách sáo nói: “Cố tổng, sao cậu lại tới đây, trước khi cậu tới nên gọi trước cho tôi, tôi còn mời cậu tới ăn cơm thật tốt chứ.”
Cố Dạ Cẩn câu môi mỏng, lễ phép không mắt hời hợt: “Phạm tổng khách sáo rồi, ăn thì không cần, tôi tới đón Linh Linh về.”
Nói rồi Cố Dạ Cẩn ngắng đầu, nhìn về phía bóng người đứng dưới bóng đèn nơi hành lang kia: “Linh Linh, qua đây, chơi đủ rồi đúng không! Chúng ta phải về nhà rồi.”
Diệp Linh nhìn Cố Dạ Cẩn, sau đó ngoan ngoãn đi tới bên người anh.
Trong tay Cô Dạ Cân nhiêu hơn một cái áo khoác, anh khoác áo khoác lên trên vai Diệp Linh, ngón tay thon dài cuộn lại, thay cô cài nút cúc áo.
Phạm Tư Minh hết sức luyến tiếc Diệp Linh rời đi, lên tiếng giữ lại nói: “Chú Có, hiện tại thời gian còn sớm, không bằng ở lại nữa chơi một hồi nữa đi!?”
Trên khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cần không có biểu tình gì, chỉ là cụp mắt nhìn đồng hồ một chút: “Hiện tại đã chín giờ rồi, Linh Linh trước chín giờ phải về nhà.”
“Hả?” Phạm Tư Minh khẽ sửng sốt.
Cố Dạ Cần vươn bàn tay to dắt bàn tay mêm như không xương của Diệp Linh: “đây là gia huấn của Cố gia, trước chín giờ phải về nhà, gia giáo của Linh Linh rất nghiêm.”
Nói xong Cố Dạ Cần kéo ra cửa xe kế bên người lái, nhét Diệp Linh vào, sau đó anh quay người về tới chỗ điều khiển, Maybach vội vã phóng đi.
Cố Dạ Cần mang theo Diệp Linh rời đi.
Phạm Tư Minh rất không vui, anh tiếp xúc với Cố Dạ Cẩn hai lần, luôn cảm thấy Cố Dạ Cẩn quản Diệp Linh quá nghiêm, loại quản thúc này căn bản cũng không phải là anh trai đối với em gái, rất bệnh hoạn.
...