...
Mấy đứa nhỏ diễn trò, bà cũng chỉ mắt nhắm mắt mở
mà nhìn.
Thế nhưng tình cảm giữa Hàn Đình với Quán Quán
dần dần nảy sinh, bà cũng đã thấy rõ.
Thím Ngô vỗ bốp vào đùi, cả mặt đỏ lên: “Đương
nhiên là thật rồi, không những ga giường mà cả gối
đầu cũng phải thay.”
Đám người hầu của các hào môn thế gia đều vô cùng
chú ý tới chỉ tiết này, ga giường bản trong phòng chủ
nhân nhát định phải đi.
“Thằng nhóc này.” Lục lão phu nhân vừa vui vừa bực
mình, cười ra tiếng: “Sớm không buông muộn không
buông, vậy mà vừa mới bắt nạt cô nương nhà người
ta xong thì liền nói buông tay, đúng là không có tiền
đô.”
Nói xong Lục lão phu nhân đi vào phòng bếp: “Thím
Ngộ, tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm.”
“Vâng lão phu nhân.”
Lục lão phu nhân ăn hai bát cháo trăng, đang ăn thì
điện thoại ở U Lan Uyễn vang lên.
Bác Phúc cầm điện thoại tới, sắc mặt có chút bối rối
nói: “Lão phu nhân, là phu nhân ở Đề Đô gọi điện tới.”
Lục lão phu nhân hết sức khinh bỉ lườm bác Phúc một
cái: “Sợ cái gì chứ, nhìn ông kìa, đưa tôi nghe.”
Lục lão phu nhân nhận lấy điện thoại: “Alo. Chiêu Đệ,
cô tìm tôi à?”
Lục phu nhân ở Đề Đô xa xôi cười làm lành nói: “Mẹ,
nếu không phải có việc gấp thì con cũng không dám
quấy rầy sự yên tĩnh của mẹ ở Hải Thành đâu, chỉ
là…con trai con Lục Tử Tiễn đã từng được đính hôn
với con gái của một vị cố nhân, bây giờ nó cũng đã
đến tuổi rồi, mẹ có thể đưa cho con tín vật đính hôn
hay không, nếu không, bọn con không thể nào tìm
được vị hôn thê của Tử Tiễn…”
Lục lão phu nhân gõ đôi đũa vào bàn: “Liễu Chiêu Đệ,
cô có ý gì? Cô nghỉ ngờ bà già này đã trộm tín vật
đính hôn của Tử Tiễn ư, ý cô nói tôi là kẻ trộm ư?”
Nói xong Lục lão phu nhân còn quay sang nhìn bác
Phúc một cái: “Thấy chưa, sau này không phải sợ.”
Bác Phúc âm thầm giơ lên một ngón cái với Lục lão
phu nhân.
“Mẹ, mẹ nghĩ oan cho con rồi, cho con mười cái lá gan
con cũng không dám nói mẹ là kẻ trộm, nhưng mà…”
Liễu Chiêu Đệ lại thay đổi ngữ điệu, tăng lên không ít:
“Con đã tìm người hồi phục lại camera năm đó, lúc ấy
chỉ có mỗi mẹ đi vào trong phòng cầm lấy tín vật đính
hôn của Tử Tiễn.”
Lục lão phu nhân biến sắc, không gạt được rồi.
Thế là bác Phúc lại được nhìn một vở kịch trở mặt rất
nhanh: “Chiêu Đệ, con xem, đây là hiểu lầm rồi, mẹ
cũng không phải kẻ trộm, mẹ không có lấy tín vật đính
ước của Tử Tiễn, con mau đưa điện thoại cho chồng
đi, số mẹ thật đúng là khổ, tuổi già rôi muốn lui về Hải
Thành sống nốt quãng đời còn lại để không làm phiền
các con, vậy mà vấn bị bắt nạt tới tận cửa. Néu không
bằng hôm nay mẹ chết đi luôn cho xong, mẹ không
muốn sống nữa.”
Liễu Chiêu Đệ gặp phải Lục lão phu nhân nước mắt
giả khổ vội vàng cúp máy: “Mẹ, xem như con chưa nói
gì, con chào mẹ.”
Nghe thấy âm thanh tút tút từ đầu dây bên kia, Lão
phu nhân mới dừng lại, đem điện thoại ném lại cho
bác Phúc còn đang trợn mắt há mồm: “Nhìn cái gì,
đây gọi là mưu kế, co được dãn được, Liễu Chiêu Đệ
kia không phải là bị tôi dọa bỏ chạy rồi à?”
Bác Phúc…”
Lục lão phu nhân lại tiếp tục ăn cháo, Tử Tiễn là em
trai của Hàn Đình, Liễu Chiêu Đệ chính là mẹ kế của
Hàn Đình, tín vật đính ước kia cũng là bà cầm, nhưng
bà không thể trả lại được, bởi vì bà đã dùng tới nó rồi.
c†8:88gwlø#:“Sïên Kịch: IÁ: @ EM)
Hạ Tịch Quán chính là con gái của cô nhân Lục gia, vị
hôn thê của Nhị thiếu Lục gia Lục Tử Tiễn.
Có điều, bây giờ cô đã là vợ của Lục Hàn Đình rồi.
...