...
Bởi vì mang thai, Quán Quán trì hoãn việc trị liệu với gương mặt cô, hiện tại Tiểu Điềm Điềm đã sinh ra, cô đã có thể đi trị liệu mặt lại rồi.
Diệp Linh cảm giác mình đã sa sút quá lâu, bây giờ là thời khắc để đóa hồng đỏ kiều diễm nhất trọng sinh.
Lúc này bên tai truyên đên tiêng gõ cửa, còn có giọng nói trầm thấp từ tính của Cố Dạ Cẩn: “Linh Linh, là anh, mở cửa một chút đi em.”
Diệp Linh đứng dậy, đi tới mở cửa phòng ra.
Cố Dạ Cẩn thân cao chân dài đứng lặng ở ngoài cửa, trên ngũ quan tuấn mỹ lộ ra cưng chiều lấy lòng, sau đó đưa một vật tới: “Linh Linh, đừng tức giận, cái này tặng cho em.”
Là một đóa hồng kiều diễm ướt át.
Anh tặng cô hoa hồng đỏ.
Diệp Linh nhận hoa hồng đỏ, đặt dưới mũi thở ngửi một cái, thơm.
“Linh Linh, anh…”
“Cố Dạ Cần,” Diệp Linh ngắt lời anh: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Cái gì?” Cố Dạ Cần hỏi.
“Ngày mai là ngày giỗ bố mẹ em, nên đêm nay em muốn mang theo Tiểu Điềm Điềm rời đi.”
Cố Dạ Cần biến sắc: “Ý em là không định mang theo anh? Em bây giờ là Cố thái thái của anh, Tiểu Điềm Điềm là con gái của a nh, bố mẹ của em cũng chính là bố mẹ của anh, anh muốn đi chung với em.”
“Cố Dạ Cần, em muốn mang Tiểu Điềm Điềm rời đi một đoạn thời gian.” Diệp Linh đột nhiên nói.
Con ngươi đen nhánh của Cố Dạ Cần đột nhiên co rụt lại, môi mỏng đã mím thành đường thẳng lạnh lẽo: “Không được, anh nói không được.”
Cô và Điềm Điềm đều là mạng của anh, anh làm sao có thể để hai mẹ con cô rời đi, đừng nói một đoạn thời gian, cho dù một giây một phút cũng không được.
“Cố Dạ Cẩn, em không phải thương lượng với anh, mà là thông báo với anh.” Nói Diệp Linh xoay người, nhanh chóng sắp xếp hành lý, sau đó ôm lấy Tiểu Điềm Điềm đang ngủ say.
“Linh Linh!” Cô Dạ Cân siệt lại cô tay mảnh khảnh của cô: “Đừng đi, đi cũng được, mang anh đi chung đi, được không?”
Cố Dạ Cần đè thấp giọng nói lộ ra vài phần cầu xin yếu ớt.
Diệp Linh lắc đầu, sau đó chậm rãi kiên định từ trong lòng bàn tay của anh rút tay mình về.
“Ha,” Cố Dạ Cần từ trong cổ họng bật ra tiếng cười khàn khàn, trong đuôi mắt đã dâng lên màu đỏ tươi: “Linh Linh, từ khi em khôi phục ký ức, anh đã cảm thấy sẽ có ngày này, em sẽ lần nữa rời khỏi anh. Ở trong lòng em, em vẫn không thể buông quá khứ đúng không?
Anh biêt anh hiện tại không thê giữ em, cũng không giữ được em, được, anh để cho em đi, để cho em mang theo Điềm Điềm đi. Nhưng, em còn trở lại không, lúc nào trở về? Tối thiểu em phải cho anh một kỳ hạn.”
Cô biết, cô hẳn nên biết, anh không thể không có cô, anh không bao giờ muốn chia lìa cô nữa.
Thế nhưng, cô vẫn muốn mang theo Tiểu Điềm Điềm rời đi một đoạn thời gian.
Cô không cho phép anh đi cùng.
Cô để anh một mình nơi đây.
Vậy cô còn trở lại không?
...