...
Diệp Linh nhìn, thấy được ba người sứ kia.
Cố Dạ Cẩn lần đầu tiên tự mình làm loại thủ công này, trời sinh đại thiếu gia, chủ tịch bá đạo, người đàn ông hưởng thụ đời sống vật chất thượng lưu xa hoa lãng phí, căn bản sẽ không nặn người sứ, anh nặn anh và cô và anh rất xấu.
Giữa hai người có một người sứ nhỏ, là đứa con bọn họ mắt đi kia…
Hàng mi như lông vũ của Diệp Linh rung động, chỗ sâu và mềm mại nhất trong lòng như bị hung hăng đụng một cái, cô giơ tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng rơi trên người sứ nhỏ ở giữa kia.
Mấy năm nay mắt đi con, cô thậm chí không dám suy nghĩ, suy nghĩ tất cả về con.
Đó là tổn thương nơi đáy lòng cô, chạm vào liền mơ hồ đau đớn, đau đến độ cô không thể thở nỗi.
Nhưng bây giờ, Cố Dạ Cẩn nặn một người sứ nhỏ người đặt cạnh người cô.
Đây là con của cô sao?
Ừ, đúng rồi, đây là con của cô.
Đâu ngón tay Diệp Linh run rây câm người sứ trong tay, viền mắt rất nóng, rất nhanh đã có từng giọt nước mắt lớn đập xuống.
Lúc này cô ngồi ở trên giường, trong tay nắm thật chặt người sứ, khóc không thành tiếng.
Hôn lễ đã tới, tất cả giới thượng lưu quý tộc đều tham dự, toàn trường lóng lánh, ánh flash không ngừng nháy chụp, Cố Dạ Cần cho Diệp Linh một hồi thịnh thế hôn lễ.
Diệp Linh không muốn gả, thế nhưng rất rõ ràng Cố Dạ Cần không cho cô không quyên lợi lên tiêng, cô bị dân tới phòng trang điểm cô dâu, mặc cho người ta mặc áo cưới thánh khiết, trang điểm tinh xảo cho mình.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo: “Xin lỗi phu nhân, bà không thể vào, Cố tổng đã phân phó, không cho bà gặp cô dâu, bà làm vậy làm chúng tôi rất khó xử.”
“Càn rỡ!” Giọng điệu âm lãnh Cố phu nhân Ôn Lam truyền đến: “Tôi là mẹ của Cố tổng các cô, lẽ nào tôi gặp vợ con trai mình muốn kết hôn cũng không thể? Tôi xem hôm nay các cô ai dám ngăn cản tôi!”
Nói xong “rầm” một tiếng, cửa phòng trang điểm của cô dâu trực tiếp bị đây ra.
Ôn Lam đầy xe lăn vào.
Nhân viên phía sau khô sở nhìn Diệp Linh: “Cố thái thái…”
Lần đầu tiên bị gọi “Cố thái thái” Diệp Linh còn không quá thích ứng, đôi mắt đen nhàn nhạt nhìn sang: “Không sao, các cô đi xuống đi.”
Thủ hạ làm việc cho Cố Dạ Cần đều rất cẩn thận, nên những nhân viên này cũng không dám thật sự đi xuống: “Cố thái thái, chúng tôi đứng ở ngoài cửa, có việc cô lên tiếng bảo chúng tôi, Cố tổng ở bên ngoài đón khách.”
Đám nhân viên đi ra.
Hiện tại bên trong phòng trang điểm cô dâu chỉ còn sót Diệp Linh và Ôn Lam, Ôn Lam khó che giấu chán ghét và thông hận của mình đôi với Diệp Linh hơn nữa: “Diệp Linh, mày còn biết xấu hỗ hay không, mẹ mày câu dẫn chồng tao, hiện tại mày lại muốn gả cho con trai tao, tao hận không thể lột áo cưới trên người mày xuống!”
Diệp Linh vươn tay chỉnh sửa một chút làn váy cưới sau đó đứng dậy, cô đi tới bên người Ôn Lam, câu môi cười nói: “Cố phu nhân, tôi nghĩ bà lầm rồi, chiếc Váy cưới này cũng không phải là tự tôi muốn mặc, mà là con trai bà ép tôi mặc, tôi ngược lại cam tâm tình nguyện làm tình nhân của con trai bà, thế nhưng con trai bà một hai đội cho tôi cái danh Cố thái thái này, Cố phu nhân, bà nói tôi một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt có thể làm gì chứ?”
Mặt của Ôn Lam đã vặn vẹo, bà ta nhớ kỹ giờ Diệp Linh vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, trong tiếng mắng chửi chua ngoa cay nghiệt của bà ta, cô chỉ biết vùi mình ở trong phòng, khiếp sợ không dám ra ngoài.
Bây giờ Diệp Linh đã trưởng thành, toàn thân mang theo ám sát, miệng lưỡi cũng bén nhọn lên.
“Cố phu nhân, kỳ thực tôi rất thông cảm với bà, bà biết bà thất bại ở đâu không?”
...