...
Lệ Yên Nhiên hai mắt sáng ngời, cái hiểu cái không.
Dạ Vô Ưu gật đầu, anh nhìn bóng người nhỏ nhắn của Hạ Tịch Quán dưới lầu, chậm rãi cong môi: “Hy vọng cô thật sự có chút bản lĩnh, đừng ngã xuống như vậy, nếu không mát hết thú vị, tôi sẽ rất thất vọng.”
Hạ Tịch Quán đi xuống lầu, mới ra đại sảnh radio, đám phóng viên ngồi chờ liền chen chúc tới, nhao nhao đưa lên microphone, “Hạ Tịch Quán, hôm nay đường dây nóng bẻ, đối mặt toàn dân nghỉ vấn và chửi rủa, cô có muốn đáp lại gì không?”
“Hạ Tịch Quán, Đài D có phải đã bị đóng cửa rồi hay không?
Có phải cô đã bị đuổi ra khỏi radio rồi không?”
“Hạ Tịch Quán, về anh em Lục thị, rốt cuộc cô thích ai, là Lục tổng hay là viện sĩ Lục?”
Hạ Tịch Quán không phải lần đầu tiên đối diện màn ảnh rồi, thế nhưng sức chiến đấu của đám phóng viên Đế Đô này mạnh hơn mấy lần so với Hải Thành, cô cụp thấp mũ xuống, lựa chọn im lặng không trả lời.
Cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhưng vô ích, giữa biển người điên cuồng chen chúc, cô căn bản cũng không thể thoát ra được.
Lúc này không biết có một người đàn bà ở đâu xuất hiện, cô ta tiền lên liền đây Hạ Tịch Quán một cái, còn tức miệng mắng to: “Con điềm, sao mày còn có mặt mũi thò ra! Chồng tao bị con hồ ly tinh bên ngoài câu dẫn, cuối cùng cửa nát nhà tan, tao ghét nhất loại người như mày, tao gặp một lần liền đánh một lần!”
Người đàn bà điên kia giơ tay lên, tát thẳng lên mặt Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán mới vừa bị bất ngờ đẩy một cái, còn chưa kịp đứng vững, lúc này cô cũng cảm giác một làn gió sắc bén vút tới, Hạ Tịch Quán trừng đôi mắt sáng, trong đó hiện ra ánh sắc lạnh.
Nhưng Hạ Tịch Quán còn chưa kịp hành động, lúc này một bàn tay to trắng nõn xinh đẹp đột nhiên duỗi tới, giữ chặt bàn tay con mụ điên kia.
Hạ Tịch Quán ngẳng đầu, trong tầm mắt xông vào một gương mặt lạnh lùng tuấn mỹ, là Lục Tử Tiễn.
Lục Tử Tiễn tới.
Lục Tử Tiễn lạnh lùng hất con mụ điên kia ra, anh mắp máy đôi môi mỏng: “Bà thử một lần dám động đến một sợi tóc của cô ấy xem, tôi sẽ cho bà biết cửa nát nhà tan không phải là kết cục xấu nhất của bà.”
Mụ điên kia lui về phía sau mấy bước, sau đó chật vật ngã chồng vó trên mặt đất.
Lục Tử Tiễn không phải là người thường nỗi giận, nhưng khi anh nổi nóng lên thực sự là lạnh lùng đến cực hạn, lộ ra gai nhọn, khiến người ta sợ run.
Lục Tử Tiễn đi tới trước mặt Hạ Tịch Quán, con ngươi trong trẻo lạnh lùng đen nhìn cô, tràn ra vài phần tình cảm ấm áp: “Quán Quán, không sao chứ, bà ta có làm em bị thương không?”
Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Không có.”
“Vậy là tốt rồi, hiện tại anh đưa em về nhà.” Lục Tử Tiễn ôm vai Hạ Tịch Quán, bảo vệ cô trong lòng mình.
Một màn này có thể nói làm cho toàn trường sôi trào, đám phóng viên không ngừng chụp ảnh, nhao nhao đưa micro đến Lục Tử Tiễn, “Viện sĩ Lục, anh đến đúng lúc lắm, xin hỏi anh có biết vị hôn thê của mình ngoại tình với anh ruột mình không?”
“Viện sĩ Lục, anh còn có thể kết hôn với Hạ Tịch Quán sao?”
“Viện sĩ Lục, anh em các anh có khả năng vì Hạ Tịch Quán mà tương tàn không?”
“Viện sĩ Lục…”
Lúc này Lục Tử Tiễn đột nhiên dừng bước, anh nhìn về phía hàng loạt cameras kia, lãnh đạm mở miệng nói: “Tôi đã giải trừ hôn ước với Hạ Tịch Quán, cho nên cô ấy không hề ngoại tình như lời vừa nói.”
Cái gì?
Đã giải trừ hôn ước?
Ai có thể ngờ tới Lục Tử Tiễn vậy mà tuyên bố trước mặt đám phóng viên bọn họ rằng anh đã giải trừ hôn ước?
...