...
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Rất nhanh, Lục Hàn Đình nhắc chân dài đi thẳng qua đây: “Cửu Lăng vương, Lan Lâu công chúa, chúng tôi ngồi chung với hai người nhé?”
Hạ Tịch Quán: “…”
Cô có thể từ chối sao?
Thượng Quan Húc câu môi: “Đương nhiên có thể.”
Lục Hàn Đình và Thượng Quan húc ngồi chung một chỗ, Hạ Tịch Quán và Thượng Quan Mật Nhi ngồi chung một chỗ, bốn người cùng nhau dùng cơm.
Thượng Quan Húc cắt gan ngỗng thành miếng nhỏ, sau đó đặt bên tay Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, cái này cho em.
Hạ Tịch Quán vừa định nói một tiếng “cảm ơn”, lúc này một giọng nói trầm thấp từ tính từ đỉnh đầu vang lên: “Cô ấy không ăn gan ngỗng.”
Hạ Tịch Quán ngẳắng đầu, nhìn về phía Lục Hàn Đình.
Động tác Thượng Quan Húc khựng lại, sau đó có ý ám chỉ cười nói: *Xem ra Lục tổng và Quán Quán là người quen cũ.
Đáy mắt sâu thẳm của Lục Hàn Đình dán vào khuôn mặt tuyệt sắc động lòng người của Hạ Tịch Quán, vẫn không nói gì, lần này Hạ Tịch Quán giành nói: “Không quen.”
Cô nói không quen anh.
Khuôn mặt anh tuần của Lục Hàn Đình chẳng có biểu cảm gì, vẫn là cô nói cái gì thì chính là cái đó!
Hạ Tịch Quán cắt một miếng gan ngỗng nhỏ đặt trong miệng, ưu nhã nhai cắn, lúc này đầu ngón chân cô dưới bàn khế động, có người đang chọc cô.
Hạ Tịch Quán ngước mắt, Lục Hàn Đình không ăn, ánh mắt thâm thúy đang nhìn cô.
Dưới mặt bàn, cô đi đôi giày giày cao gót thủy tinh, đôi giày da được cọ sáng của Lục Hàn Đình dán qua đây, nhẹ nhàng húc húc mũi chân cô.
Lục Hàn Đình nhìn thoáng qua miếng thịt bò Thượng Quan Mật Nhi đút tới, căn bản cũng không động.
Hạ Tịch Quán nỗi giận, vừa rồi ở phòng thay đồ cô đã…
thỏa mãn anh, hiện tại anh có mỹ nhân làm bạn, vẫn còn tới dây dưa cô, quá quá đáng.
Hạ Tịch Quán buông ly trà sữa xuống, đôi chân nhỏ dưới bàn đảo khách thành chủ, giày cao gót thủy tinh đạp lên ống quần Lục Hàn Đình.
Yết hầu Lục Hàn Đình khẽ lăn, ưỡn thẳng thắt lưng, tất cả giác quan đều tập trung trên đôi chân nhỏ của cô.
Giày cao gót của cô đạp lên quần anh, giống như một con kiến bò trong lòng anh, tê tê dại dại.
Ba năm nay bên cạnh Lục Hàn Đình có rất nhiều phụ nữ, nhưng anh đều không chạm qua bọn họ, 32 tuổi là độ tuổi huyết khí phương cương, ham muốn một khi đã mở ra thì càng lúc càng nặng.
Thượng Quan Húc vẫn ngồi bên cạnh anh, nhưng có khăn trải bàn dài che, Lục Hàn Đình duỗi tay xuống phía dưới, bắt được đôi chân cô.
Hạ Tịch Quán là quá tức nên mới trêu chọc anh một chút, nào ngờ anh trực tiếp bắt chân cô.
Lòng bàn tay anh to như có như không xoa một vòng trên mắt cá chân tinh xảo của cô, sau đó cần thận như trân bảo đặt bàn chân nho nhỏ của cô, trên đùi mình.
Hiện tại hai người là ngồi chéo nhau, chân cô bị kéo qua, động tác này độ khó rất lớn, nhưng Hạ Tịch Quán từ nhỏ luyện múa, lúc nào cũng có thể dạng thành một chữ mã(*), động tác này đối với cô gái khác rất khó, nhưng đối với cô, quá đơn giản.
(*) tư thế xoạc ngang.
Anh không sợ người khác phát hiện nhưng Hạ Tịch Quán sợ, cô nhanh chóng muốn rút chân về.
Thế nhưng Lục Hàn Đình khẽ động, trực tiếp dùng bắp thịt rắn chắc khóa chặt chân cô trên bắp đủi của anh.
Lần này anh dùng lực rất mạnh khiến cô không thể động đậy.
Tư thê hai người ái muội không gì sánh được.
Khuôn mặt đáng yêu của Hạ Tịch Quán càng nóng, bốc hơi thành một vòng đỏ ửng, nhìn hết sức khả nghỉ.
“Quán Quán, em nóng lắm hả?” Lúc này Thượng Quan Húc ngẳng đầu hỏi.
Bị chú ý tới, đôi mắt sáng của Hạ Tịch Quán chột dạ né tránh: “Dạ, có một chút.”
...