Chương 353: Không để ý đến anh!


...

Một vét ửng hồng nhanh chóng lan ra trên dái tai trắng như tuyết của Hạ Tịch Quán, đã đến lúc này rồi anh còn dám cười nhạo côi Mặc dù, cô thật sự không biết, vừa rồi bởi vì quá tức giận và sốt ruột nên cô đã giành lấy quần lót, bây giờ cô lại bị anh trêu thế này, Hạ Tịch Quán muốn đào cái hố chui xuống đất.

“Anh chàng đẹp trai này, trông anh lạ mắt quá, anh là người của Hải Thành sao, anh có biết Hạ Tịch Quán là phụ nữ đã có gia đình không?”

“Anh chàng đẹp trai này, mời anh nói vài câu, giữa anh và Lục phu nhân là ai chủ động, là cô ta chủ động quyến rũ anh sao?”

Lục Tử Tiễn đối diện với micro và máy ảnh, nét mặt tuấn tú không chút dao động, không ngạc nhiên không hoảng sợ, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà xa cách.

Hạ Tịch Quán không hề nao núng, cô thẳng bờ lưng thon thả xinh đẹp bình tĩnh nhìn những người này không nói lời nào.

Rất nhanh, đám người ồn ào náo động liền im lặng lại, mọi người đã làm cái nghề phỏng vấn này bao nhiêu năm rồi, đây thực sự là lần đầu tiên họ thấy một bộ đôi bình tĩnh như vậy.

Anh thề thốt, mang theo sung sướng cùng kiên nhẫn ở bên tai dỗ dành cô, tâm trạng Hạ Tịch Quán nhanh chóng tốt lên, nhưng nghĩ đến người phụ nữ kia có thể tùy tiện xông vào phòng anh, cô vẫn cảm thấy khó chịu, cô giống như Đát Kỉ quyến rũ bậc quân vương tùy hứng thổi gió bên tai anh: “Em mặc kệ, em không thích dì dọn vệ sinh kia, anh sa thải cô ta đi, không chỉ mỗi cô này đâu, còn người này, người kia, người nọ nữa, anh cũng không được phép tìm máy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp về đây làm!”

“Cô nhóc xấu xí kia, chúng ta cứ chờ xem.



Từ Thiếu Nam vô cùng hào hứng nhìn Hạ Tịch Quán một cái, Sau đó quay người rời đi.

Lục Tử Tiễn quay lại nhìn Hạ Tịch Quán ở phía sau: “Tôi thấy Từ Thiếu Nam rất hứng thú với cô rồi đó, trừ Lệ lão phu nhân không ai có thể ghìm được con ngựa hoang này đâu, cô tránh xa anh ta ra một chút.



Hạ Tịch Quán không để Từ Thiếu Nam vào mát: “Lục nhị thiếu, vừa rồi cảm ơn anh, hôm nay anh cũng phòng thuốc sao?”

Lục nhị thiếu…

net đọc full nhé Hạ Tịch Quán gọi vậy cũng không có gì sai, mọi người đều gọi anh là Lục nhị thiếu, đây là biểu tượng cho thân phận, nhưng từ miệng Hạ Tịch Quán, nó có vẻ rất mới lạ, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Hạ Tịch Quán chính là không thích.

“Thấy anh nghe lời, em liền tha cho anh lần này.



Bàn tay to của Lục Hàn Đình đặt lên bụng phẳng lì của cô, sau đó từ trong góc quần áo lặng lẽ chui vào, anh khàn giọng nói: “Lục phu nhân, đừng sợ, em tự tin hơn chút đi, ngoài em ra, anh sẽ không bị quyến rũ bởi những người phụ nữ khác đâu.



Những đầu ngón tay hơi thô ráp của anh chạm vào da thịt nõn nà của cô, Hạ Tịch Quán sợ hãi rụt vào trong vòng tay anh, trên cổ tay phải anh đang đeo một chiếc đồng hồ bằng thép quý, chiếc đồng hồ này rơi ra bên ngoài quần áo của cô.

Hạ Tịch Quán mặt đỏ bừng, cô nhanh chóng đầy bàn tay to của anh ra: “Anh làm sao vậy? Ban ngày ban mặt, còn đang ở công ty, không cho anh làm càn!”

Hạ Tịch Quán không rời đi ngay mà đi xét nghiệm máu.

Kể từ lần cuối cùng cô thử chất độc của hoa Mạn Đà La, cô cảm thấy dòng máu quý giá của mình đã thay đổi, cơ thể của Lục Hàn Đình cũng không thể chờ được nữa, cô phải bắt đầu thử độc lần thứ hai càng sớm càng tốt, vì vậy cô phải đi xét nghiệm máu.

Kết quả kiểm tra phải đợi đến một tuần mới có, Hạ Tịch Quán chuẩn bị đi về thì đúng lúc này, cô nhận được một tin nhắn.

Là của Hạ Nghiên Nghiên gửi tới: “Hạ Tịch Quán, tôi quyết định trả lại quyển y điển mà mẹ cô để lại, tôi đợi cô ở phòng thuốc, quá giờ thì không đưa nữa.



Hạ Nghiên Nghiên nhanh như thế đã trả lại y điển cho cô, Hạ Tịch Quán cảm thấy khá mới lạ, bên trong này có bẫy không đây?

...