Chương 813: Cô là… prof. hạ?


...

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn một màn này, nhìn Hạ Tịch Quán từng bước một đi tới bọn họ.

Đám người hít vào nói.

“Trời… Trời ạ, Hạ Tịch Quán này rốt cuộc là ai, các người mau nhìn chiếc thẻ treo trước ngực cô ấy kìa, Prof. Hạ, cô ấy không phải… chính là… người đầu tiên tách ra gốc độc – vị X thần thánh trong truyền thuyết kia chứ!”

“X, thì ra X chính là viết tắt của Hạ(*)!”

*Phiên âm tên tiếng Trung của Hạ là Xia, prof. X đùng chữ cái đầu tiên trong phiên âm.

X chính là Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán chính là XI “Má ơi, mau cứu con! Chân tôi mềm nhữn cả rồi này, 5 năm trước X nhất chiến thành danh, 5 năm trước Hạ Tịch Quán mới bao lớn chứ, 152 16?”

“Hiện tại Hạ Tịch Quán cũng mới khoảng 20 tuổi, cô ấy đã là professor rồi, cô ấy đã là giáo sư y khoa rồi!”

“Nghe nói viện sĩ Khâu chẳng máy chốc sẽ về hưu, vậy Hạ Tịch Quán chính là người nối nghiệp của Khoa Nghiên Cứu Trung Tâm rồi!”

Trong đó người kinh hãi nhất chính là Dạ lão cùng Dạ Minh Châu, con ngươi Dạ lão chọt co rút lại phóng đại, không muốn tin một màn mình thấy trước mắt, thì ra Hạ Tịch Quán có thân phận kinh người đến thế, cô chính là đại lão truyền kỳ trong truyền thuyết giới y học một thời – X.

Dạ lão nhìn Hạ Tịch Quán thời khắc này, Hạ Tịch Quán mang theo một nhóm người từng bước vang dội có lực đi tới đây, gió lạnh lay động vạt áo blouse trắng trên người cô, vạt áo trên không trung xẹt qua tạo ra đường vòng cung lóa mắt không gì sánh được, giây phút này Hạ Tịch Quán với Lâm Thủy Dao tuyệt đại phong hoa trong trí nhớ lão ta đã hoàn mỹ chồng chất vào nhau.

Thì ra con Lâm Thủy Dao thừa kế hoàn mỹ thiên phú y học của bà, từ nhỏ chính là thiên chỉ kiêu nữ!

Hai mắt Lệ lão phu nhân sáng lên nhìn Hạ Tịch Quán thời khắc này, mạng của bà chính là được Hạ Tịch Quán cứu, bà đương nhiên biết cô bé này có bao nhiêu rực rỡ loá mắt, bà gật đầu, hơi có mấy phần hạnh phúc tự hào.

Lệ Quân Mặc đứng phía sau Lệ lão phu nhân, ông nhìn đôi mắt trong vắt như hồ nước tiết thu kia của Hạ Tịch Quán, như có điều suy nghĩ.

Liễu Chiêu Đệ đã cả kinh há to miệng, không phải, điều đó không có khả năng là Hạ Tịch Quán, bà ta vươn tay kéo Lục Tư Tước bên người, nhỏ giọng nói: “Tư Tước, có phải anh đã đã sớm biết Hạ Tịch Quán chính là X rồi không?”

Lục Tư Tước liếc Liễu Chiêu Đệ: “Tôi biết không sớm cũng không muộn, cũng mới biết bây giờ thôi.”

Nói xong Lục Tư Tước nhìn về phía Lệ Quân Mặc, kỳ thực tất cả chỉ là suy đoán của ông, ông đoán Hạ Tịch Quán là con gái ruột Lệ Quân Mặc, nếu như đây là thật, vậy Hạ Tịch Quán ưu tú chẳng có gì lạ, cô thừa kế hai bộ gen quá cường đại hoàn mỹ của Lâm Thủy Dao và Lệ Quân Mặc.

Không thể không nói, năm đó Lâm Thủy Dao cảm thấy chơi đủ rồi, muốn làm mẹ, muốn sinh một đứa con gái, quyết sách này của bà rất đúng.

Lục Tư Tước vừa nhìn về phía Hạ Tịch Quán, kỳ thực năm đó Lâm Thủy Dao chơi đến Đề Đô chao nghiêng đảo ngã, nhưng tính bà hồn nhiên, không hiểu lòng người, nuôi ong tay áo, mà con gái của bà Hạ Tịch Quán lòng dạ sắc bén, thất khiếu lung linh, càng hiểu rõ nhân tình thế thái, cô con gái này còn xuất sắc hơn mẹ của cô.

Cô so với mẹ cô càng thêm ưu tú.

Lúc này Hạ Tịch Quán đã đi tới, đôi mắt trong vắt nhàn nhạt quét qua toàn trường, sau đó đi tới cửa bên để đám đông tận mắt chứng thực, “ting” một tiếng, cửa bên trong được mở ra.

Hạ Tịch Quán câu môi: “Các vị, mời.”

Lệ Quân Mặc đẩy Lệ lão phu nhân tự nhiên đi vào, sau đó là Lục Tư Tước và Liễu Chiêu Đệ, sau đó nữa là Dạ lão Dạ Minh Châu, cuối cùng là Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình đi tới trước mặt Hạ Tịch Quán, đôi thâm thúy kia chăm chú dán chặt lên mặt cô, đen thẳm mà thâm trầm: “Cô là… Prof. Hạ?”

Ánh mắt của anh liếc qua thẻ công tác trước ngực cô.

Hạ Tịch Quán thản nhiên gật đầu: “Anh có thể gọi tôi như vậy.”

...