Chương 217: Thiếu Phu Nhân, Chúc Cô Sinh Nhật Vui Vẻ


...

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Tịch Quán nhìn vẻ mặt đắc thắng của Hạ Nghiên Nghiên, nhàn nhạt cong lên đôi môi đỏ mọng: “Nếu tôi nói tôi không tức giận, cô có tin hay không?” Làm sao cô ta tin được chứ? Hạ Nghiên Nghiên trong lòng tin tưởng Hạ Tịch Quán nhất định tức giận, thậm chí là ghen tị oán hận, Lục Hàn Đình đã cho cô ta một bất ngờ lớn như vậy, thắp sáng trời đêm Hải Thành bằng đèn hoa đăng, đây chính là thứ mà khi Hạ Tịch Quán yêu đương với anh chưa từng được nhận, nghĩ như thế, cô ta cảm thấy Lục Hàn Đình thích cô ta hơn một chút.

“Quán Quán, nếu cô tức giận thì cứ mắng tôi vài câu, ngàn vạn lần đừng nhịn, không tốt cho sức khỏe đâu.” Hạ Nghiên Nghiên che miệng cười.

Lúc này Lý Ngọc Lan cũng đi tới, hôm nay bà ta trang điểm tinh tế, mặc bộ đồ lông thời trang đắt tiền, sắc mặt rạng rỡ, hai ngày nay Hạ Chấn Quốc vẫn ngủ trong phòng bà ta khiến cuộc sống bà ta vô cùng thoải mái.




Trước khi đi, Hạ Nghiên Nghiên liếc mắt nhìn Hạ Tịch Quán, các cô gái bên cạnh cũng chỉ trỏ Hạ Tịch Quán.

“Nghiên Nghiên, chúng ta đừng lãng phí thời gian cho con nhỏ Hạ Tịch Quán này.” “Hạ Tịch Quán chắc hẳn đã nguội lòng rồi, cô ta từng vênh váo Only Love mà Lục tổng dành cho mình, sao có thể ngờ đến ngày mình sẽ bị bỏ rơi chứ.” “Cô ta đáng bị như vậy, cô ta vẫn nên quay lại chăm sóc tên lão đầu quỷ phu đó đi thì tốt hơn.” Một nhóm người càng lúc càng đi xa.

Hạ Tịch Quán đứng yên. “Ting” một tiếng, tin nhắn Wechat của Diệp Linh gửi đến: “Vẻ mặt đắc ý của Hạ Nghiên Nghiên có phải rất buồn cười đúng không? Đèn hoa đăng là Lục tiên sinh thắp vì cậu, nhưng hiện tại cả Hải Thành đều nghĩ đó là vì Hạ Nghiên Nghiên.” Hạ Tịch Quán rep cô: “Đừng vội, kịch hay chỉ mới bắt đầu.

Bữa tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu, sinh nhật của Hạ Tịch Quán và Hạ Nghiên Nghiên được tổ chức trong cùng một sảnh, chẳng qua là Hạ Nghiên Nghiên ở bên trái còn Hạ Tịch Quán ở bên phải.

Đây là chủ ý mà Lý Ngọc Lan đã nghĩ ra, sắp xếp tiệc của hai người cạnh nhau, có đối lập mới thấy tổn thương.

Bây giờ tất cả quý tộc thượng lưu ở Hải Thành đều tụ tập ở chỗ Hạ Nghiên Nghiên, mọi người vừa tán gẫu vừa cười đùa, mà bên Hạ Tịch Quán chẳng có máy người, càng làm bật lên vẻ tiêu điều quạnh quẽ.

Lý Ngọc Lan đứng bên cạnh Hạ Chấn Quốc, tranh công nói: “Chấn Quốc, anh hài lòng với sắp xếp của em nhỉ. Bây giờ cả trái tim em đều dồn về Hạ gia, anh có thể tha thứ cho những chuyện hồ đồ mà em đã làm trong quá khứ rồi nhỉ?” Con đường cậy rẻ phú quý của Hạ Chấn Quốc rộng mỏ, tất cả các ông chủ ở đây đều nịnh hót ông ta, tài nguyên chữa trị không ngừng rót vào, ngày cành lớn mạnh, Hạ Chấn Quốc tận mắt thấy Hạ gia trong tay ông phát triển đến đỉnh cao.

Được đế chế kinh doanh của Lục gia chống lưng, cuộc đời ông ta quả như được cứu vớt, tất cả những điều này trước kia ông ta thậm chí không dám nghĩ đến.

Hạ Chấn Quốc vươn tay ôm vai Lý Ngọc Lan: “Lần này em làm rất tốt, công lao lớn nhất của em là sinh ra Nghiên Nghiên. Chuyện trước kia anh sẽ xóa bỏ, về sau chúng ta sống vui vẻ với nhau. Nào, để anh giới thiệu mấy ông chủ lớn trong giới thương trường để em làm quen chút.” Hạ Chấn Quốc muốn giới thiệu bà ta với các ông chủ lớn, trái tim của Lý Ngọc Lan đập loạn, bà ta biết thời khắc “Đông Sơn tái khởi(*)” của mình đã đến.

(*) Ngụ ý chỉ ngày tháng huy hoàng lúc xưa đã quay vê.

...