...
Em hết kỳ kinh rồi nhỉ, tôi hai ngày nữa trở vê, chờ tôi nhé?
Em câm đấy à, tại sao không nói chuyện?
Lâm Bắt Nhiễm, mau trả lời, bằng không tôi sẽ nồi giận, hậu quả tôi tức giận rất nghiêm trọng!
Tên Trương Hàn này cứ như không có việc gì đề làm ây nhỉ, rảnh rỗi sinh điên sao? Hắn nhắn một đống tin quấy nhiễu cô, Lâm Bất Nhiễm một cái cũng không đọc, cô cảm thầy rất ồn ào, cho nên trực tiếp tắt máy.
Lúc này hầu gái bưng một ly sữa bò nóng vào: “Cô chủ, đây là sữa tươi của cô.”
Lâm Bắt Nhiễm mỗi buổi tối trước khi ngủ đều sẽ uông một ly sữa bò nóng, đây là một thói quen của cô.
“Cảm ơn.” Lâm Bắt Nhiễm uống sữa xong sau đó nằm ngủ, cô rất nhanh đã say giấc.
Lâm Bát Nhiễm cảm thầy đầu rất choáng, cả người trầm trầm, hàng mi run rây, cô nỗ lực mở mắt ra.
Cô đã không còn ở trong biệt thự rồi, đây là một nhà xưởng bỏ hoang vắng vẻ, “Nội tay hai chân cô đều bị trói lại, không thê động đậy.
Lâm Bát Nhiễm cả kinh, đây là nơi nào?
Cô không phải đang ngủ sao, sao mở mắt ra đã đến nơi đây”?
Trước mặt cô đứng vài tên trùm đầu, đám người đó ánh mắt dâm tà quan sát cô.
“Cô ta chính là nhà thiết kế trứ danh, vợ của Nhâm Đống đầy, dáng dấp thật đúng là xinh đẹp.”
“Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần này, vóc người lồi lõm động nhân này, chậc chậc, làm người đàn ông của cô ta thực sự là diễm phúc không cạn.’ “Bây giờ còn chưa có ai qua đây, chúng ta cũng rảnh, không băng tìm chút niêm vui chơi một chút đi.”
Có người vươn tay sờ mặt Lâm Bắt Nhiễm.
Lâm Bát Nhiễm cả kinh, nhanh chóng lui về phía sau tránh được bàn tay dâm tà ây, cô phòng bị nhìn những người này: “Các anh là ai, các anh muôn làm cái gì?”
“Ha ha, chúng ta hâm mộ đại danh của cô đã lâu, lần này mời cô qua đây chơi một chút.”
Lâm Bát Nhiễm thầm nghĩ không tốt, cô đã bị bắt cóc.
“Các anh có biết bắt cóc là phạm pháp, sẽ ngôi tù hay không?”
“Đương nhiên biết, thế nhưng chúng tôi không sợ ha ha ha.” Đám người không cô kỳ cười to nói.
Lúc này bên người truyền đến tiếng động, Lâm Bát Nhiễm nghiêng đầu nhìn một cái, lại thầy được Đường Phương.
Đường Phương cũng bị trói, ả mơ mơ màng màng mới vừa tỉnh: TA. các anh là ai, các anh muôn làm gì?”
Đường Phương bắt đầu chuẩn bị tỉnh thân diễn kịch.
“Đường Phương, sao cô cũng bị trói?” Lâm Bát Nhiễm hỏi.
Đường Phương ra vẻ cái gì cũng không biết lắc đầu: “Tôi cũng không biệt.”
Lúc này bên ngoài truyền đến một thanh âm quen thuộc, Nhâm Đống và bố mẹ Nhâm chạy đến, trong tay Nhâm Đồng mang theo một cái cặp, bên trong đều là tiền mặt: “Tiền tôi đã mang đên, mau chóng thả người!”
Đường Phương đã khóc òa lên: “Nhâm tông, cứu em, bác trai bác gái, con rât sợ, mau mau cứu con, bụng con hơi đau.”
Vừa nghe ả kêu đạu bụng, bó mẹ Nhâm liền lộ ra thần sắc khẩn trương: “Tiền chúng tôi đã mang đến, các anh câm tiên đi nhanh lên đi, đừng đả thương người, nhanh lên một chút thả họ ra”
...