...
Xử lý xong chuyện của Diệp Linh, Hạ Tịch Quán và Lục Hàn Đình bay trở về Hoa Tây Châu.
Vừa đến Hoa Tây, Hạ Tịch Quán liền nhận được điện thoại của bà bà, bà bà nói thân thể bà khó chịu, Hạ Tịch Quán hơi kinh ngạc, máy năm nay bà bà tuy là tinh thần minh mẫn, thế nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, chỉ sợ bệnh tới như núi sập, nên Hạ Tịch Quán và Lục Hàn Đình chia nhau ra, vội vã chạy về.
Trong căn hộ, bà bà yếu ớt nằm trên giường, Hạ Tịch Quán đi vào: “Bà bà, bà bị sao vậy, khó chịu ở chỗ nào, con xem mạch cho bà.”
Hạ Tịch Quán bắt mạch của bà bà, sau đó chau mày: “Bà bà, mạch tượng của bà rất hỗn loạn, có phải gân đây có tâm sự gì không ạ?”
Bà bà dựa lưng vào đầu giường, bà kéo tay Hạ Tịch Quán lại: “Quán Quán, ta không sao, chỉ là gần đây hơi đau đầu, từ khi ta tới Hoa Tây, gần như mỗi thời mỗi khắc đều có thể ngửi được mùi máu năm đó tổ tiên Lan Lâu chúng ta đổ xuống, mỗi khi nghĩ tới những thứ gia cừu quốc hận này, ta cả đêm không thể chợp mắt.”
“Hiện tại lại nghe nói dòng máu Xích Tử chân chính của Hoa Tây đã xuất hiện, thế nhưng đáng tiếc là, chúng ta đến nay vẫn không thể tìm ra chân thân của dòng máu Xích Tử này, huyết hải thâm cừu không đội trời chung của Hoa Tây và Lan Lâu, chúng ta nhất định phải nhổ cỏ tận góc, trước hết phải khiến cho chân thân dòng máu Xích Tử biến mắt, Quán Quán, trong lòng con có phải nghĩ ta giống không?”
Hạ Tịch Quán khẽ giật mình, được bà bà nhắc nhở như vậy, cô cũng nhớ tới giữa mình và Lục Hàn Đình có một hô sâu thủy chung không cách nào vượt qua.
Bà bà võ võ tay Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, tại sao con không nói chuyện?
Con là Lan Lâu Công Chúa của chúng ta, Nữ Vương Điện Hạ tương lai, trên vai con có sứ mệnh trọng đại phục hưng Lan Lâu, muôn ngàn lần không thẻ bị nhi nữ tình trường trước mắt làm khó, cái này… con không quên chứ!?”
Hạ Tịch Quán cầm ngược tay bà bà, trịnh trọng nói: “Bà bà, bà yên tâm đi, con không quên, con nhất định sẽ phục hưng Lan Lâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Bà bà gật đầu: “Thuốc chắc nấu xong rồi, Quán Quán con đi nhìn thử đi.”
“Dạ.” Hạ Tịch Quán đi ra ngoài.
Hạ Tịch Quán đi, nữ sứ của bà bà – Nguyệt Nương đi lên trước, thấp giọng nói: “Bà bà, bà thăm dò rồi mà Công Chúa vẫn không có nói ra thân phận thật sự của Lục Hàn Đình, tôi thấy Công Chúa thực sự là tình căn thâm chủng với Lục Hàn Đình rồi.”
Bà bà nhanh chóng hừ lạnh một tiếng, bà nhìn hướng Hạ Tịch Quán rời đi, lộ ra thất vọng sâu đậm, lần này Hạ Tịch Quán làm cho bà quá thất vọng rồi.
Đoạn thời gian trước bà nhận được một tờ giấy, trên tờ giấy có một hàng chữ nhỏ – Lục Hàn Đình chính là chân thân của dòng máu Xích Tủ!
Lúc đó bà bà thấy được tờ giấy thì rất khiếp sợ, bà tuyệt đối không ngờ rằng chân thân dòng máu Xích Tử lại chính là Lục Hàn Đình.
Hoa Tây và Lan Lâu có huyết hải thâm cừu như vậy, Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán thật sự không thể ở chung với nhau.
“Quán Quán hiện tại càng tình căn thâm chủng với Lục Hàn Đình, chúng ta càng phải nhanh chân cứu vãn, muôn ngàn lần không thể để Quán Quán hãm sâu!”
“Bà bà, bà muốn làm như thế nào?”
Bà bà suy nghĩ một chút, sau đó hướng về phía Nguyệt Nương nói nhỏ vài câu.
Hạ Tịch Quán đút bà bà uống thuốc, bà bà nói: “Quán Quán, ta muốn nghỉ ngơi, thời gian không còn sớm, con cũng trở về nhà đi.”
“Dạ, bà bà, ngày mai con sẽ trỏ lại thăm bà.”
Hạ Tịch Quán rời đi, cô đi tới trên đường cái, lúc này một con gió lạnh phát qua, không hiểu sao tăng thêm vài phần hàn ý.
Có mưa nhỏ rơi tí tách trên mu bàn tay cô, Hạ Tịch Quán dừng bước lại, thì ra bầu trời chẳng biết lúc nào đã bắt đầu đổ xuống cơn mưa nhỏ.
Trời mưa.
...