...
Lục Hàn Đình lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy, hơn mười đã bắt đầu dạo chơi thương giới, chưa bao giờ nhân nhượng đối phương, anh giỏi nhất chính là công kích, chưa từng gặp phải tình huống đợi kẻ thù khiêu khích mà anh lại bị động.
Trong ánh mắt rạng rỡ sáng ngời của cô, Lục Hàn Đình vòng tay qua bờ vai quyến rũ của cô, ôm chặt cô vào lòng, sau đó thì thầm: “Ừ, không để tâm, em đi đi.
”
Anh nghĩ, rốt cuộc anh vẫn không thẻ làm gì cô, chẳng hạn như bẻ gãy đôi cánh của cô, nhốt cô bên mình.
Anh có thể đứng tại chỗ vì cô, không làm gì cả, anh cũng có thể chịu đựng những hành động khiêu khích lặp đi lặp lại của đối phương, rút lui rồi lại rút lui cũng chỉ vì cô.
“Lục tiên sinh, cảm ơn anh.
”
Hạ Tịch Quán ngọt ngào cảm ơn.
Lục Hàn Đình nhếch môi mỏng thành một đường vòng cung quyến rũ: “Lục phu nhân, em không thành tâm cảm ơn anh rồi, nếu em thành tâm, không nên chỉ nói bằng miệng.
”
“…”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng đẩy anh ra, còn chà chà bọt xà phòng lên gò má anh tuấn của anh, xoay người bỏ chạy.
Lục Hàn Đình giữ cái eo thon kéo cô lại, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Lục phu nhân, lâu rồi anh chưa chỉnh em phải không, lại “thiếu”
rồi.
”
Hạ Tịch Quán cười khúc khích trong vòng tay anh, tiếng cười giòn giã như chuông ngân, còn trốn tránh nụ hôn của anh: “Không phải, em còn chưa rửa tay, còn có bọt xà phòng…”
“Đợi lát nữa rồi rửa, dù sao cũng phải rửa lại.
”
Hạ Tịch Quán bị anh hôn lên đôi môi đỏ mọng, hai người hôn nhau suốt từ phòng tắm đến phòng ngủ, đầu óc cô vừa choáng váng thì lại bị anh đẩy ngã xuống chiếc giường êm ái… Hai người náo loạn hồi lâu, Hạ Tịch Quán rất nhanh chìm vào giấc ngủ, khi cô đang mơ mơ màng màng thì lại cảm thấy có người đang hôn mình, hàng mi mảnh khảnh run lên, đôi mắt ngái ngủ mở ra.
Bây giờ đã muộn, không biết máy giờ rồi, trong phòng ngủ chỉ có ánh đèn mờ ảo, trên người cô bị đè rất nặng, rất nặng… Hạ Tịch Quán đưa tay lên che mắt, sau đó luồn những ngón tay trăng nõn mềm mại vào mái tóc ngắn của người đàn ông, dùng sức kéo anh lên: “Sao anh vẫn chưa ngủ?”
Lục Hàn Đình nhìn bộ dáng vừa tỉnh lại của cô gái, đôi mắt trong vắt ngái ngủ kia xoay chuyển, quá mức thuần khiết, nhưng lại nhuốm một chút nữ tính vừa ngây thơ mềm mại vừa quyến rũ, khiến anh không thể rời mắt.
Anh khàn giọng nỉ non: “Đánh thức em sao? Món canh pín bò kia của em làm anh ngủ không được.
”
Hạ Tịch Quán cảm thấy nhiệt độ trên người anh nóng lên, dường như cô… vừa mới rửa tay cách đây không lâu mà nhỉ… “Không thì, em châm huyệt cho anh nhé?”
Lục Hàn Đình tức giận bật cười, chống tay lên người cô, từ trên cao nhìn xuống cô “Quán Quán, anh là chồng em, ngoài học y ra, em chưa được học về giáo dục giới tính sao, thứ anh cần không phải châm, mà là em.
Nói xong, Lục Hàn Đình xốc chăn xuống giường, đi tắm nước lạnh trong phòng tắm.
Hạ Tịch Quán nằm trên giường nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ của cô hoàn toàn biến mắt, cô ngồi dậy, áo sơ mi đen chảy xuống khỏi đôi vai, da thịt bên trong đính đây vét dâu tây.
Hạ Tịch Quán che cổ lại, vươn tay sò lên khuôn mặt đỏ bừng của cô, cô không biết mình nổi khùng mua pín bò cho anh làm gì, bây giờ đã rạng sáng rồi, hai người còn lăn qua lăn lại chưa có dấu hiệu kết thúc, cuối cùng người phải lãnh đủ là cô!
...