...
Lệ Yên Nhiên đột nhiên nửa đường xông ra, tranh chiếc váy lụa đỏ rượu này với Hạ Tịch Quán.
Lam Yên vừa nghe liền nỏi trận lôi đình: “Lệ Yên Nhiên, có hiểu tới trước tới sau không, cái váy này là chúng tôi thấy trước, cô dựa vào cái gì tranh với chúng tôi?”
Lệ Yên Nhiên vươn tay, trực tiếp khoác lên cánh tay Lục Hàn Đình làm nững: “Anh Hàn Đình, em muốn cái váy kia, có thể không mà…”
Nhân viên thấy Lục Hàn Đình nhanh chóng cung kính gọi một tiếng: “Ông chủ.”
Lam Yên: Mẹ nó! Bà đã quên trung tâm mua sắm lớn nhất Đề Đô này là dưới trướng Lục thị, Lục Hàn Đình lại là ông chủ của nơi này, tắt cả mọi người phải nghe anh.
Lệ Yên Nhiên đắc ý nhìn về phía Hạ Tịch Quán: “Hạ Tịch Quán, cô còn không biết sao, anh Hàn Đình là ông chủ ở đây, chiếc váy trên người cô anh Hàn Đình nói không bán cho cô sẽ không bán! Anh Hàn Đình, em chỉ muốn muốn cái váy kia, anh mua cho em nhat”
Lệ Yên Nhiên lại dán trên người Lục Hàn Đình nhõng nhẽo làm nũng vòi vĩnh.
Hạ Tịch Quán liếc sang Lục Hàn Đình, nhìn thẳng anh: “Lục tổng, làm ăn có quy tắc làm ăn, anh chắc sẽ không vì cô vợ cưng của mình mà xâm phạm quyền lợi của khách hàng chúng tôi chứ?”
Cô vợ cưng…
Lục Hàn Đình biết mình đã đính hôn, nhưng từ trong cái miệng nhỏ của cô nghe được ba chữ “cô vợ cưng” này, anh vẫn cảm thấy rất chói tai, cô quả nhiên không chút nào quan tâm anh, cô cũng sẽ không vì anh mà ghen với Lệ Yên Nhiên!
Anh và Lệ Yên Nhiên đính hôn, đối với cô một chút ảnh hưởng cũng không có, hơn nữa, cô còn chuẩn bị đi xem mắt chọn chồng gì gì đó.
Lục Hàn Đình chỉ cần nghĩ đến ngày mai cô sẽ mặc chiếc váy dài màu đỏ rượu này xuất hiện trước mặt đám đàn ông kia, mê hoặc những gã kia thần hồn điên đảo, anh đã cảm thấy nơi lồng ngực khó chịu, như bị một tảng đá lớn đè xuống, thở không thông.
Anh không muốn để cho những gã kia thấy cô tắm lưng trần của cô, cô chỉ có thể mặc cho anh xem.
Lục Hàn Đình nhấp môi mỏng, thâm thúy nhìn Hạ Tịch Quán: “Tôi buôn bán không nói quy tắc, tôi muốn làm thế nào liền làm như thế.”
*“…” Hạ Tịch Quán nhìn anh, cái này tên tư bản đại gian đại ác này: “Cho nên, Lục tổng là có ý gì?”
Lục Hàn Đình vươn tay ôm vai Lệ Yên Nhiên: “Vị hôn thê của tôi chính là ý tứ của tôi.”
Lệ Yên Nhiên nhanh chóng nở nụ cười, cười như một đóa hoa, ngước khuôn mặt xinh đẹp chói mắt nhìn Lục Hàn Đình: “Anh Hàn Đình, cám ơn anh.”
Hạ Tịch Quán rũ mắt, không nhìn tư thế thân mật mặn nồng của hai người kia, kỳ thực cô đã đoán được đáp án của anh, hiện tại Lệ Yên Nhiên là vị hôn thê của anh, anh đương nhiên nghe theo vị hôn thê của mình.
Cô đã sớm chớ nên ôm hy vọng gì với anh, nhưng mỗi một lần gặp anh, tim cô vẫn sẽ vì anh mà rung động.
Lam Yên đã sớm không nhịn được, bà xông thẳng ra: “Lục Hàn Đình, mày…”
“Mẹ Lam…” Hạ Tịch Quán kéo Lam Yên lại: “Bỏ đi, một bộ y phục mà thôi, chúng ta lại chọn cái khác, con đi thay ngay bây giờ.”
Hạ Tịch Quán đã nói như vậy, Lam Yên chỉ đành nhịn xuống, nhưng bà hung dữ trợn mắt nhìn Lục Hàn Đình, muốn dùng ánh mắt chọc thủng cái lỗ trên người Lục Hàn Đình.
Hạ Tịch Quán rất nhanh đã thay váy ra, cô đưa váy cho Lệ Yên Nhiên: “Váy của cô.”
Lệ Yên Nhiên kiêu ngạo hắt cằm lên, đưa tay nhận lấy váy dài, sau đó đưa cho nhân viên: “Giúp tôi bọc váy lại, Hạ Tịch Quán, cám ơn cô nhé, cám ơn cô đã nhịn đau bỏ chiếc váy yêu thích cho tôi.”
...