...
Hàng mi Diệp Linh run lên, cô đã làm chuẩn bị tâm lý, vô luận cô làm cái gì đều trốn không thoát hoả nhãn kim tinh của anh, nhưng bây giờ bị anh một lời vạch trần, cô vẫn kinh hãi.
Cố Dạ Cần quay đầu nhìn cô một cái: “Em cảm thấy con người bố Phạm này như thế nào?”
Diệp Linh suy nghĩ một chút: “Ông ta là một người bồ tốt…”
Ah.
Có Dạ Cần cúi đầu bật cười một tiếng.
Diệp Linh cảm thấy lời của mình vô vị, hết sức thiếu muối, tiếng “ah” này của anh là cười cô.
“Tôi hôm qua anh đã nói với em, bô Phạm là một lão hồ ly giảo hoạt, lúc đầu anh không định để em gặp ông ta, nhưng lại sợ em ầm ï với anh, nên ngày hôm nay cho phép hai người gặp mặt một lần.”
“Diệp Linh, năm đó hai nhà Diệp Phạm đích thật là thế giao, thế nhưng sau đó liền càng lúc càng xa thậm chí là lạnh nhạt, em biết vì sao không?”
“Bố Phạm có phải đã nói cho em biết là bởi vì Cố gia, không sai, Cố gia năm đó đích xác có khích bác ly gián, đổ dầu vào lửa, thế nhưng, em quá coi thường bố của em Diệp Thanh Đề rồi.”
“Không thể không nói, bố em là một trong những nhân vật kiệt xuât ưu tú nhất năm đó, ông ấy xem người rất chính xác, ngay từ đầu hai nhà Diệp Phạm rất thân, song từ từ bản tính thương nhân của bố Phạm liền lộ ra, luôn muốn từ chỗ bố em đi đường tắt, bố em rất không thích.”
“Sau đó, chuyện bố Phạm trốn thuế làm giả sổ sách bị vạch trần ra, người vạch trần chính là bố anh Cố Hiền, bố Phạm lúc này tìm bố em xin giúp đỡ, bố em chỉ nói cho ông ta biết, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, không sử dụng quyền lực của mình để giúp ông ta vì lợi ích cá nhân.
“Chính việc đó khiến chuỗi vốn của Phạm thị hoàn toàn bị vỡ ra, bởi vì phải bồi thường cho khoản tiền trốn thuế khổng lồ, bố em mặc dù không có mưu lợi cá nhân, thê nhưng đã lây hệt tiên tiết kiệm của mình để giúp bố Phạm vượt qua cửa ải khó khăn, đồng thời sau đó giúp Phạm gia thuận lợi di cư nước ngoài, giúp ông ta bắt đầu lại.”
“Nhưng mà vô ích, bố Phạm chính là một con sói mắt trắng ăn không no, trong lòng ông ta chưa bao giờ cảm kích bố em, mà oán hận, bằng không năm đó Diệp gia cửa nát nhà tan, bố Phạm làm cái gì mà ngay cả mặt mũi cũng không ló ra?”
“Mấy năm nay bố Phạm hận nhất chính là Cố gia bọn anh, thất bại khi còn trẻ là nỗi nhục nhã và không cam lòng lớn nhất trong cuộc đời của ông ta, ảo não tuyệt vọng di cư ra nước ngoài thế nào, ông ta cũng phải trở về, Cố gia nợ ông ta, ông ta muốn trả lại gấp đôi, cho nên ông ta đã trở về, tìm tới em.”
“Diệp Linh, hiện tại em đã hiểu chưa?”
Diệp Linh lặng lặng nghe, cô cũng không biết quá khứ năm đó giữa ba nhà Diệp Phạm Cố song vừa rồi ở Phạm gia, cô cũng đã nhìn thấu tính toán cùng bạc bếo ở đáy mắt bố Phạm, cho nên đoạn chuyện cũ này đối với cô mà nói cũng không có tí tác dụng nào.
“Diệp Linh, em không tin anh?” Thấy cô im lặng, Có Dạ Cần hỏi.
Diệp Linh chậm rãi lắc đầu: “Không phải, em tin anh, vừa rồi lời bác Phạm nói thật giả lẫn lộn, bác ấy nói dối, song, cái này cũng không quan trọng…”
Cố Dạ Cẩn quay đầu, nhìn cô, rất rõ ràng đang chờ đợi câu sau của cô.
Diệp Linh thản nhiên đón nhận ánh mắt của anh: “Cô tông, em nên cảm ơn anh, cảm ơn anh đã giúp em xác nhận mục đích của bác Phạm, bác ấy là thật sự muốn hợp tác, hay là thật sự muốn phá đổ Cố gia.”
Cố Dạ Cần im lặng vài giây, sau đó vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mị của cô: “Đừng nghĩ lung tung nữa, mấy người bọn em không đấu lại anh.”
Lời của anh nói vân đạm phong khinh, dùng một loại giọng điệu rất bình thường giảng giải một sự thật, anh đại khái là người đàn ông kiêu ngạo nhất điên cuồng nhất mà Diệp Linh từng gặp qua.
Diệp Linh câu đôi môi đỏ mọng, không nói chuyện.
Phạm Tư Minh bắt đầu chính thức theo đuổi Diệp Linh, anh ta muốn gây bắt ngờ cho Diệp Linh, nên anh ta đi tới trong siêu thị mua hoa.
Ngay sau đó, một nhóm nhân viên siêu thị đeo thẻ xanh đeo trên cổ tiến về phía trước, được vòng vây ở phía trước nhất là một thân ảnh cao to anh tuấn, Có Dạ Cần.
Siêu thị này là sản nghiệp dưới danh Cố thị, Cố Dạ Cần mang theo nhân viên cấp cao tới thị sát.
...