Chương 1949


...

Đầu Tiểu Lan trực tiếp “ong” một cái, ả cảm giác mình lại từ thiên đường bị đánh vào địa ngục, anh đang nói cái gì?

Anh để ả sinh con người đàn ông khác?

Không muốn.

Ä mới không muốn!

Ä chỉ có thể sinh Cố gia tiểu thái tử!

Ä mới không muôn sinh con cho người đàn ông ti tiện nghèo khó, ả muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý, muốn mẫu bằng tử quý.

“Tiên sinh, không thể, nếu như chuyện này bị phu nhân biết thì…”

“Cô sẽ nói cho phu nhân sao, hả?” Cố Dạ Cần sâu kín hỏi ngược một câu.

Tiểu Lan trực tiếp im bặt, ả cảm thấy người đàn ông trước mắt này thực sự là ma quỷ, đến chuyện động trời như vậy anh cũng làm ra được.

Tiểu Lan thực sự sợ hãi rồi, răng ả đập vào nhau.

“Tôi đã nói xong, đi ra ngoài đi, vê sau giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình, nếu như cô để cho vợ tôi cảm thấy nhức mắt, mẹ tôi chắc cũng không để ý thay người, dù sao, gà mái biết đẻ trứng đâu đâu cũng có.”

Tiểu Lan há miệng, muốn nói gì, thế nhưng ả một chữ cũng không nói ra được, một thân chờ mong mà đến, một thân mồ hôi lạnh mà đi, ả chạy trối chết rời đi.

Nhưng, lúc đi tới cửa, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói u trầm của người đàn ông: “Cô ở bỏ thêm cái gì Vào trong canh của tôi?”

Tiêu Lan dừng bước chân lại, ả quay đầu nhìn Cố Dạ Cần.

Cố Dạ Cần dập tắt nửa đoạn thuốc lá ở tại trong gạt tàn, anh như có điều suy nghĩ lắc đầu: “Cảm giác này không đúng, canh tôi nhất định bị động tay chân, nói, cô bỏ thêm cái gì?”

Cố Dạ Cần hiểu rất rõ biến hóa của thân thể của mình, hiện tại cổ họng anh giống như lăn qua than lửa, cả người nhiệt huyết sôi trào.

Đuôi mắt hẹp dài nhiễm màu đỏ tươi, anh ngước mắt, vừa âm trầm vừa ngoan lệ nhìn về phía Tiểu Lan.

Gặp phải ánh mắt như vậy, Tiểu Lan sợ đến muốn quỳ sụp xuống: “Tiên… tiên sinh, cái này không liên quan gì đên tôi, đây là phu nhân phân phó, tôi chỉ là làm theo, phu nhân quá muốn ôm cháu, cho nên… cho nên bỏ thêm một chút thuốc trong canh ngài…”

Ánh mắt Cố Dạ Cần trầm xuống, mấy giây sau anh đứng dậy, rời thư phòng, thẳng đến phòng ngủ chính…

Cố Dạ Cần đi tới cửa phòng ngủ chính, giơ tay lên liền gõ cửa: “Linh Linh! Linh Linh, mở cửal”

Bên trong không có tiếng động.

Không ai đáp lại anh.

Khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cẩn một tấm đã âm trầm như nước, đuôi mắt đã nhuộm tia máu đỏ đáng sợ, thủ đoạn bẩn thỉu kia không phải anh chưa chơi qua, thế nhưng vẫn chưa có ai dám chơi trên người anh.

Hiện tại anh cảm thấy nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng, trong máu xương dường như có con trùng nhỏ đang bò, khó chịu, quá khó chịu.

Anh chỉ có một ý niệm trong đâu, anh muốn gặp Diệp LinhI Ngón tay rõ ràng khớp xương ở trên ván cửa đánh ra âm thanh vừa sắc bén lại có tiết tấu, anh khàn khàn nói: “Linh Linh, anh biết em ở bên trong, mở cửa nhanh, anh muốn gặp em, NGAY, LẬP, TỨC!

...