...
Lâm Mặc kéo lại quả đắm nhỏ của cô, khoảng cách hai người kéo gần lại, gân đên hô hấp quần quanh, cậu hạ giọng hỏi: “Vậy em có thích tôi đáng ghét như vậy hay không?”
Hàng mi Lục Họa rung động, không nghĩ tới bầu không l khí đột nhiên trở nền ái muội như thế, hiện tại khuôn mặt tuần tú của cậu gần ở trước mặt, lúc đôi mắt thâm thúy kia nhìn cô bắt động rất dễ dàng khiến cô sa vào ảo giác cậu rất thâm tình, khiến người ta nhịn không được hãm sâu.
Lục Họa lắc đầu: “Không thích.”
“Thực sự? Lục Họa, em nói dối lời sẽ biến thành xấu xí đây.”
“Cậu mới biến ấy.” Lục Họa muốn đây cậu ra.
Thế nhưng Lâm Mặc không buông tay, cậu nhìn cô, khóe môi nhéch lên đường vòng cung nhàn nhạt: “Lục Họa, ánh mắt của em nói cho tôi biết, em thích tôi, đúng hay không?”
Thanh âm của cậu rất êm tai, nhất là lúc cậu từ từ dụ dỗ cô, dường như mang theo một ma lực khiến không người nảo có thê từ chối, tim Lục Họa đập rộn lên, câu không thích cậu nói dối cũng không nói nên lời nữa.
Cô thích cậu.
Không biết thích từ lúc nào, có lẽ là KhiểTh khắc lúc mới vừa vào trường ở trong biển người nhìn thấy cậu.
Không biết thích cậu ở điểm nào, lại giỗng nhự mỗi một thứ trên người cậu cô đều rất thích.
Ánh mắt Lục Họa bắt đầu né tránh.
Lúc này sự trầm mặc của cô, không thể nghỉ ngờ chính là thằm chấp nhận, cô thích cậu, cô thừa nhận.
Lâm Mặc vẫn muốn có được trái tim cô, trái tim của của vị tiêu công chúa cao cao tại thượng này, người đàn ông nào không muốn?
Cậu cũng muốn.
Lâm Mặc tự tay, ôm cô vào trong lòng.
Lục Họa muốn đầy cậu ra: “Lâm Mặc, chúng ta đã nói trước, không được động chân động chân.”
Lâm Mặc buộc chặt cánh tay, đặt cô vào trong ngực của mình, nụ hôn cậu rơi xuống mái tóc cô: “Lục Họa, tôi muôn hẹn hò với em.”
Cậu nói Lục Họa, tôi muốn hẹn hò với em.
Trước đây cậu luôn nói, Lục Họa, chúng ta hẹn hò đi!
Hiện tại cậu nói, cậu muốn.
Cậu muốn hẹn hò với cô.
Lục Họa không biết nên trả lời như thế nào, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng phơn phót: “Chúng ta bây giờ vân là học sinh, nhiệm vụ là học tâD “Về sau tôi sẽ dạy em học,” Nói rôi nụ hôn của cậu rơi trên vành tai nhỏ trắng như tuyết của cô, khàn khàn nói: “Về sau tôi vừa dạy em học, vừa dạy em yêu, có được không?”
Hơi thở của cậu phủ tới, Lục Họa cảm thấy nhồn nhột, cô nhanh chóng đầy cậu ra: “Sắc trời khuya lắm rồi, tôi… tôi ngủ ở phòng. chị Lâm! Cậu cũng tỉnh rượu rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nói xong Lục Họa bỏ chạy vào phòng Lâm Bát Nhiễm, còn muôn khóa trái cửa phòng.
Lâm Mặc nhìn cửa phòng đóng chặt, ánh mắt càng ám trâm lại.
...