...
Không phải…
Lục Họa còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Mặc đã cất bước đi đến, tiên độ bình ổn kèm theo khí thế hung dữ, bàn tay to vươn qua kéo lại cỗ áo Dương Thanh Đề ung dung nhắc tới, sau đó dùng lực vung, âm một tiếng, cả người Dương Thanh Đề đụng vào trên vách tường lạnh như băng.
Phụt.
Dương Thanh Đề cảm giác lục phủ ngũ tạng đều sắp nhảy ra, anh ta hộc ra một ngụm máu.
Một màn này phát sinh quá nhanh, Lục Họa nhanh chóng từ trên thảm bò dậy.
Hai bàn tay to xuôi ở bên người Lâm Mặc siết thành quyền, ánh mắt cậu âm lạh nhìn chăm chăm Dương Thanh Đề hộc máu, sau đó ép tới gần hướng Dương Thanh Đề.
Dương Thanh Đề xem như đã nhìn thây “người bạn” đó, thê nhưng Lâm Mặc đã khác xa ngoài dự liệu anh ta, trước mắt là thiếu niên tuần mỹ VÔ song, khí chất lạnh lẽo, thân thủ hung ác quả thực giỗng như Diêm La từ trong địa ngục bò ra, có thể lấy mạng anh ta.
Vừa rồi nôn ra máu miệng anh ta còn ngai ngái, hiện tại thây Lâm Mặc áp sát tới, Dương Thanh Đề chỉ cảm thấy sởn gai óc, ngay từ đầu anh ta còn muốn hạ thấp Lâm Mặc, hiện tại kèn lệnh chiến tranh căn. bản không cần thổi, anh ta buồn khổ phát hiện mình hoàn toàn không phải là đối thủ của thiếu niên này.
Dương Thanh Đề sắc mặt trắng bệch: “Cậu… cậu làm cái gì, đừng tới, ng không… bằng không tôi kiện cậu..
Có Vũ cạnh cửa cũng là sợ ngây người, cô bé lần đầu tiên thấy Lâm Mặc đánh người, vị anh rễ này nhìn thật sự rất… đáng sợ.
“Lâm Mặc!” Lục Họa nhanh chóng chạy tới, chắn trước mặt Lâm Mặc: “Cậu nghe tôi giải thích, tôi và đàn anh Dương không có quan hệ gì cả, vừa rôi là do tôi ngã, anh ây dìu tôi…”
Lâm Mặc cái gì cũng không muốn nghe, cậu âm trâm nhìn Lục Họa, hộc ra hai chữ: “Tránh ral”
Lục Họa nào dám tránh ra, cô biết thiệu niên này hung dữ bao nhiêu: “Đàn anh Dương, anh mau đi đi! Đi mau đi.”
Hai chân Dương Thanh Đề đã mềm nhũn, anh ta đứng dậy chạy: “Vậy…
tôi đi trước.”
Dương Thanh Đề bỏ chạy thục mạng.
Lâm Mặc muốn đuổi theo.
Thê nhưng Lục Họa vươn tay ôm lây vòng hông lớn của cậu, ôm thật chặt: “Lâm Mặc, cậu thực sự hiệu lâm rôi, cậu đừng đánh nhau, tôi sẽ sợ.”
Lâm Mặc gắt gao siết nắm đấm. phát ra tiếng $ ‘cơm cớp”, khẽ nhắm rồi mở mắt, cậu nghiêng đầu: “Lục Họa, em thật sự làm cho tôi quá thất vọng!”
Nói xong, cậu tự tay đẩy ngã Lục Họa xuống chiếc giường lớn ở sau lưng.
Lục Họa cảm thấy xây xẩm, cô vừa định muốn đứng dậy, thế nhưng trong tầm mắt tối sầm, Lâm Mặc đặt một gôi ở sườn giường, đã lần người đè lên.
Cậu làm cái gì thế?
Lục Họa đỏ mặt, vội vã vươn tay đầy cậu ra: “Lâm Mặc, cậu có phải ‹ điên rồi hay không, Vũ Vũ! Vũ Vũ vẫn còn ở cửa thây thì sao!”
Lâm Mặc quay đầu, một ánh mắt lúc này bắn tới Cô Vũ ở ngoài cửa.
Có Vũ đã nhìn trợn mắt hốc mồm rồi, trời ạ, cô đang nhìn thấy cái gì, hình ảnh kinh điển bên trong mây bộ phim yêu đương nhảm nhí… Không đúng, là đè giường, vậy mà ở trước mặt cô diễn ra, anh rễ thật sự quá đẹp trai a, đẹp trai đến điên đảo luôn rồi.
...