Chương 1117


...

Nhìn dáng vẻ cô nói dối, Lục Hàn Đình câu môi.

Khó xử nhất là Thượng Quan Mật Nhi, ả muốn đút Lục Hàn Đình ăn thịt bò, vậy mà Lục Hàn Đình căn bản không phản ứng ả, hiện tại tay Thượng Quan Mật Nhi đã mỏi nhừ.

Thượng Quan Mật Nhi là công chúa xinh đẹp nhất Hoa Tây Châu, bao đàn ông theo đuổi ả, thế nhưng ả vừa gặp đã yêu Lục Hàn Đình, trái tim đã rung động với anh.

Thế nhưng anh cứ hét lần này đến lần khác từ chối ả, thực sự khiến ả rất ức ché.

Song, Lục Hàn Đình càng từ chối ả, ả lại càng phải có được người đàn ông này.

“Lục tổng…” Thượng Quan Mật Nhi chu môi, uất ức làm nũng nói: “Anh mau há miệng ra, em muốn đút anh ăn thịt bò nha.”

Lục Hàn Đình ngước mắt, nhìn về phía Thượng Quan Mật Nhi.

Lúc này Hạ Tịch Quán dùng sức một cái, bàn chân nhỏ bị anh giữ chặt mạnh mẽ đạp về trước một cái, ngay trên vị trí hiểm của anh.

Lục Hàn Đình khẽ rên một tiếng, lần này thực sự bị cô đạp đau.

Cô hạ thủ thật ác độc, ba năm không gặp đã thay đổi cay độc như vậy rồi.

“Lục tổng, anh không sao chứ?”

“Lục tổng, anh làm sao vậy?”

Thượng Quan Húc và Thượng Quan Mật Nhi đều lo lắng nhìn Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình mím môi, chịu đựng cơn đau bị cô đá trúng, không chút gợn sóng nào nói: “Tôi không sao.”

Lúc này Hạ Tịch Quán dùng sức thu móng vuốt mình về, cô đứng lên: “Tôi ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ ăn!”

Hạ Tịch Quán xoay người rời đi.

Lục Hàn Đình nhìn thân ảnh Hạ Tịch Quán đi xa, cô đi giày cao gót, lúc bước đi thắt lưng như rắn nước kia yêu kiều lắc trái lắc phải, bờ mông đẹp phía dưới cũng cong mảy theo, tràn ra phong tình quyền rũ không nói ra được.

Tối hôm nay anh nhất định phải đưa cô đến trên giường Anhl Lúc xế chiều, Hạ Tịch Quán và Thượng Quan Húc bắt đầu chụp ảnh cưới.

Hạ Tịch Quán mặc váy đen hai dây bước chậm ở trên bờ cát, lúc này trời chiều ngã về tây, ánh hoàng hôn vàng óng tỏa xuống trên mặt biển gợn sóng lăn tăn, lóe lên ánh vàng kim, đẹp không sao tả siết.

Thợ chụp ảnh cầm cameras nói: “Hạ tiểu thư, nhìn đây.”

Lục Hàn Đình đứng ở cách đó không xa, hai tay đút trong túi quần, làn gió biển nhẹ nhàng thổi rung động trên áo sơ.

mi đen trên người anh, dáng người anh tuần cao ngất đã sớm thành một bức họa.

Ánh mát Lục Hàn Đình rơi trên người Hạ Tịch Quán, cô không mang giày, hai đôi chân nhỏ giẫãm vào làn nước biển trong vắt, cô đứng ngược gió, suối tóc dài đen nhánh xốc xếch trên khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc, cô hạ mắt đang cười, thợ chụp ảnh nhanh chóng chụp hình “tách tách tách tách”.

Hạ Tịch Quán trời sinh mỹ lệ, hơn nữa rất có cảm giác với ống máy, một cái nhăn mày một tiếng cười tùy ý của cô đều là đỉnh cấp, thợ chụp ảnh vô cùng hài lòng.

Lục Hàn Đình đang nhìn Hạ Tịch Quán, còn có một người đang nhìn cô, đó chính là Triệu tổng.

Triệu tổng này lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Tịch Quán đã chấn động không thôi, bây giờ nhìn Hạ Tịch Quán chụp ảnh, tròng mắt của ông ta như không nhúc nhích dù một chút.

Một bên Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng lấy điện thoại ra, “răng rắc” một tiếng, ả chụp lại cảnh Triệu tổng si mê nhìn lén Hạ Tịch Quán.

Thượng Quan Mật Nhi câu môi, nếu như không nhớ lầm, Triệu tổng này trong nhà nhưng đã có một con cọp mẹ, con cọp mẹ này mà bắt được cũng biết nó sẽ xé cắn đối phương thế nào.

Hôm nay quá thuận lợi, cần phải chơi chút kích thích, như vậy mới đặc sắc.

Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng gửi tắm hình này ngoài, ả an vị chờ xem kịch vui.

Thợ chụp ảnh chụp xong phần chụp một người cho Hạ Tịch Quán: “Hạ tiểu thư, Thượng Quan tiên sinh đâu, mời Thượng Quan tiên sinh đi ra chúng ta chụp ảnh đôi nào.”

Lúc này Thượng Quan Húc đi ra: “Tôi tới rồi.”

“Thượng Quan tiên sinh, anh một tay ôm hông của Hạ tiểu thư, sau đó nhẹ nhàng hôn má Hạ tiểu thư.” Thợ chụp ảnh nói.

Thượng Quan Húc dựa theo yêu cầu thợ chụp ảnh, nắm chặt eo nhỏ Hạ Tịch Quán, khuôn mặt tuấn tú cũng sát lại gần mặt Hạ Tịch Quán.

Song, Thượng Quan Húc cũng không hôn thật, anh ta câu môi: “Lan Lâu công chúa, tại sao tôi cảm giác sau lưng lạnh căm thế này, có phải Lục tổng đang nhìn tôi hay không?”

Hạ Tịch Quán ngắng đầu, đôi mắt trong vắt lướt qua bờ vai phẳng của Thượng Quan Húc nhìn về phía sau, trực tiếp đụng phải cặp mắt âm u kia của Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình đang nhìn cô và Thượng Quan Húc.

Đôi mắt sắc như chim ưng như có như không liếc liếc lên bàn tay Thượng Quan Húc ôm vào eo nhỏ cô, như thể muốn xuyên thủng tay Thượng Quan Húc.

Khi nhìn đến Thượng Quan Húc chậm rãi muốn hôn cô, hàng mày kiếm của Lục Hàn Đình chau chặt, cả người âm u như có thể đổ giông.

Trách không được Thượng Quan Húc nói phía sau lạnh căm, lúc này Lục Hàn Đình đã có ý muốn cho anh ta biến mắt khỏi thế giới.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng thu mắt, cô nhỏ giọng nói: “Không cần phải để ý đến anh áy.”

...