...
Dạ Huỳnh hít vào một ngụm khí lạnh, người đàn ông đêm đó cũng là quân vương Hoa Tây Châu?
Máy năm đó bà ta một mình thủ tiết vô cùng cô đơn, trong lòng rất nhớ Lệ Quân Mặc, bà ta không nghĩ mình sẽ chệch đường ray, ngoại trừ Lệ Quân Mặc, trong lòng bà ta không hề có ai khác.
Thế nhưng đêm đó bà ta ở quán bar uống say, uống đến mơ mơ màng màng thì cảm giác được có người bé bà ta lên, đưa vào phòng, chuyện sau đó chính là một đêm thác loạn.
Sau khi xong chuyện người đàn ông kia cũng bỏ đi, nhưng bà ta bị Lệ lão phu nhân bắt gian tại trận, mấy năm nay Lệ lão phu nhân vẫn không tha thứ cho bà ta.
Dạ Huỳnh rất hận gã đàn ông đêm đó, nhưng cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng.
Hiện tại Dạ lão nói bà ta biết, người đàn ông đêm đó là quân vương Hoa Tây Châu, Dạ Huỳnh nhanh chóng ý thức được rằng, đêm đó căn bản không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là bà bị tính kế.
“Bố, có phải bố thông đồng với người kia tính kế con, các người rốt cuộc muốn làm cái gì?” Dạ Huỳnh tâm tình kích động hỏi.
Cặp mắt đục ngầu của Dạ lão toát ra ánh sáng quỷ dị: “Huỳnh Huỳnh, cắm sừng Lệ Quân Mặc, không phải rất kích thích rất thú vị sao?”
“.
Lệ Yên Nhiên không thấy hứng thú với mấy chuyện này, hiện tại bên tai truyền đến vô số thanh âm nói rằng, Lệ Yên Nhiên, bố của mày chính là quân vương Hoa Tây Châu, mày chính là trưởng công chúa điện hạ của Hoa Tây Châu!
Lệ Yên Nhiên cảm giác như đắc đạo thành tiên, cô talại phi thăng.
“Ông ngoại, bố cháu đâu, bố cháu có biết cháu đang gặp nạn không? Sao bố không tới đón cháu?” Lệ Yên Nhiên không kịp chờ đợi hỏi.
Cô ta không muốn người bố Lệ Quân Mặc kia nữa rồi, cô ta muốn làm trưởng công chúa điện hạ.
Dạ lão cười nói: “Đừng nóng vội, bố cháu đang trên đường tới đấy.”
Thật tốt quái Lệ Yên Nhiên cảm giác mình ổn, cô ta ngồi xuống ghé, hiện tại cô ta ưỡn lương mình thẳng tắp, lấy ra tư thế công chúa ngạo mạn.
Thứ bình dân như Hạ Tịch Quán dạng căn bản không có cửa nói chuyện với cô ta, Hạ Tịch Quán thấy cô ta cũng phải quỳ xuống!
Dạ Huỳnh lại không vui vẻ và ngây thơ như Lệ Yên Nhiên, quận vương Hoa Tây Châu tuyệt đối không phải người tốt lành gì, tại sao lại chọn trúng bà ta, ông ta hẳn đã biết Yên Nhiên là con gái ruột của mình, nhưng mấy năm nay ông ta chẳng hề đoái hoài đến, rất rõ căn bản cũng không thương yêu gì Yên Nhiên.
Vậy sao bây giờ ông ta lại muốn qua đây?
Mục đích của ông ta là gì?
Dạ Huỳnh đang rối như tơ vò, bỗng “ầm” một tiếng, cửa bị đẩy ra, thân hình to lớn của Lục Hàn Đình xông vào trong tầm mắt.
Lục Hàn Đình tới.
“Anh Hàn Đình, anh đến rồi?” Lệ Yên Nhiên nhanh chóng đứng dậy, mừng rỡ nhìn về phía Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình nhắc đôi chân dài đi đến, quần tây đen dài được cắt tỉa sắc bén như dao bao vây lấy đôi chân thon dài, mỗi một bước đi của anh đều tản ra hơi thở âm u ác liệt, đôi mắt thâm thúy hệt như tia X quang phóng trên mặt Dạ lão, Lục Hàn Đình cất tiếng: “Dạ lão, nói đi, thuốc dẫn của thuốc độc biến lão rốt cuộc là cái gì?”
Dạ lão nhìn Lục Hàn Đình: “Lục thiếu, cậu không phải đã biết rồi sao, thuốc dẫn chính là máu trên người Yên Nhiên, nhất định phải lấy máu Yên Nhiên làm thuốc.”
Ánh mắt Lục Hàn Đình liền rơi trên mặt Lệ Yên Nhiên, con ngươi thâm thúy của anh cuồn cuộn ra vài phần lệ khí đỏ thắm cùng sát phạt.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chòng chọc, Lệ Yên Nhiên cảm thấy Sợ run, nhưng nghĩ lại, cô ta cảm giác mình không cần phải sợ.
Láo! Cô ta là trưởng công chúa điện hạ cơ đấy!
Lệ Yên Nhiên ưỡn ngực lên: “Anh Hàn Đình, hiện tại chỉ có em mới có thể cứu được Hạ Tịch Quán, anh…”
...