...
Hạ Tịch Quán ngước mắt nhìn, hàng mi dài của cô nhanh chóng run rầy, Lục Hàn Đình tới!
Lục Hàn Đình không biết từ lúc nào đã tới, anh đang đứng trong góc, ánh sáng nhá nhem gương mặt anh, thấy không rõ vẻ mặt ấy, nhưng đôi mắt anh thâm thúy đang chăm chú dán lên người cô, âm u mà lạnh lếo, còn lộ ra vài phần chán ghét.
Anh dùng một loại ánh mắt băng lạnh đến mức tận cùng nhìn cô, vẻ chán ghét kia dường như cô xem cô là đồ bẩn nào đó.
Tim Hạ Tịch Quán như bị ong mật chích vào, dâng lên cơn đau châm chích.
Cô biết anh chán ghét cô, nhưng không biết vì sao, anh dường như lại càng thêm chán ghét hơn xưa, anh rất ghét cô.
Lúc này Lệ Yên Nhiên cũng nhìn thấy Lục Hàn Đình, cô ta nhanh chóng chạy tới, xinh đẹp cười nói: “Anh Hàn Đình, sao anh lại tới đây?”
Lục Hàn Đình thu hồi ánh mắt từ trên mặt Hạ Tịch Quán, nhìn về phía Lệ Yên Nhiên trước mặt, trầm thấp mở miệng nói: “Có một xã giao nên tới, ban nãy nhìn các em tụ chung một chỗ, em không bị thương chứ?”
“Không có ạ.” Lệ Yên Nhiên được quan tâm cười như một đóa hoa, cô ta giải thích: “Anh Hàn Đình, lúc nãy xảy ra chút hiểu làm, Minh Châu tưởng Hạ Tịch Quán và Lục Nhị thiếu ở bên nhau, bây giờ Từ thiếu đột nhiên xuất hiện, nói Hạ Tịch Quán là cô gái của anh ta… Ôi, quan hệ này thật loạn quá, Hạ Tịch Quán đến tột cùng cùng đang quen với ai đây?”
Hạ Tịch Quán dĩ nhiên nghe được lời Lệ Yên Nhiên, Lệ Yên Nhiên này đang cố ý bôi đen cô, chỉ thiếu điều nói quan hệ nam nữ của cô rất loạn.
Hạ Tịch Quán muốn lên tiếng, thế nhưng lúc này bên tai liền truyền đến giọng trầm thấp của Lục Hàn Đình: “Đừng lãng phí thời gian lên loại người như thế, không đáng.”
Ngón tay trắng xinh của Hạ Tịch Quán đột nhiên siết lại, anh nói cô là “loại người như thế”, cô rốt cuộc loại người thế nào chứ?
Từ Thiếu Nam híp đôi mắt đào hoa nguy hiểm: “Lục thiếu, đã lâu không gặp, vừa rồi anh ám chỉ ai thế hả?”
Lục Hàn Đình động mí mắt anh tuần, liếc đến gương mặt tuần mỹ như yêu nghiệt của Từ thiếu, hai người đàn ông đối diện, văng lửa khắp nơi.
“Từ thiếu hà tất biết rõ còn hỏi, tôi nói chính là các người, tôi còn muốn tốt bụng nhắc nhở các người một tiếng, cơ thể quá bẩn tốt nhất nên đi kiểm tra bệnh AIDS.” Lục Hàn Đình nhếch môi mỏng, phun ra từng câu chữ mỉa mai bạc tình chữ nhát.
Bệnh AIDS…
Những chữ này khiến đôi mắt Hạ Tịch Quán hung hăng co rụt, cô giật mình mù mịt nhìn bóng người cao lớn của Lục Hàn Đình, nhìn đôi môi mỏng lúc mở lúc đóng của anh, cô gần như nghe không hiểu anh đang nói cái gì.
Anh tại sao có thể… nói cô như vậy?
Gương mặt đẹp trai của Từ Thiếu Nam trong nháy mắt lạnh xuống, lộ ra vài phần tà mị: “Lục Hàn Đình, anh ăn thuốc nỗ à, muốn đánh nhau với tôi thì cứ nói, đúng lúc tay tôi cũng đang ngứa.”
Đôi mắt đen như vết mực phẩy lên của Lục Hàn Đình đặc sâu không thấy đáy, mày kiếm anh khí nhướng lên, anh thờ ơ cong môi cười nói: “Được, nghe nói Từ thiếu là vô địch khắp Đề Đô, nhưng điều kiện tiên quyết là tôi không ở Đề Đô, bây giờ tôi đương nhiên nguyện ý cùng Từ thiếu luyện tay một chút!”
“cm Mọi người sợ ngây người, bao gồm cả Lệ Yên Nhiên cùng Dạ Minh Châu, đây vốn là chiến trường của phụ nữ, vậy mà hai người đàn ông này, vậy mà một lời không hợp liền choảng nhau.
Hai người đàn ông, dường như cũng không có qua lại! Bọn họ vì cái gì mà đánh nhau?
...