...
Lúc này Lục Hàn Đình nghiêng mắt, đột nhiên thấy được Lệ Quân Mặc, ánh mắt Lệ Quân Mặc đang dán trên người Hạ Tịch Quán, như có điều suy nghĩ nhìn cô chằm chằm.
Lệ Quân Mặc lại nhìn chằm chằm Hạ Tịch Quán, Lục Hàn Đình nhanh chóng nheo lại cặp mắt thâm thúy, lộ ra vài phần lành lạnh không vui.
Một đám người, ai nấy đều cất giấu suy nghĩ riêng.
Lục Tử Tiễn và Dạ Minh Châu ra sân, MC cầm microphone cười nói: “Hôm nay đại hôn hai nhà Lục Dạ, hoan nghênh mọi người đã đến, trước khi hôn lễ bắt đầu, chúng ta cùng xem ảnh cưới ngọt ngào của chú rễ và cô dâu tương lai nhé.”
Dạ Minh Châu mặc chiếc váy cưới xinh đẹp thánh khiết khoác tay Lục Tử Tiễn đứng trên thảm đỏ, cô ta cũng ngắng đầu nhìn về phía màn hình lớn phía trước, cô ta và Lục Tử Tiễn đã chụp ảnh cưới, cô ta tự nhận được chụp rất đẹp, nóng lòng muốn để mọi người chiêm ngưỡng, sau đó hâm mộ cô ta.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về màn hình lớn, màn hình lớn lóe sáng, rất nhanh đã hiện lên hình ảnh.
Thế nhưng không phải là ảnh cưới, mà là một đoạn video giám sát.
Đoạn video kia là quay trong thư phòng Lệ gia, Lệ lão phu nhân và Dạ Huỳnh đồng thời lọt vào khung kính, là dáng vẻ vừa cãi nhau xong.
Lúc này cửa thư phòng bị gõ, có người làm nữ bưng một chén tổ yến đi tới, Dạ Huỳnh nhận chén tổ yến, sau đó video đột nhiên zoom lại, tập trung trên bàn tay mang nhẫn cưới của Dạ Huỳnh.
Chỉ thấy Dạ Huỳnh nhẹ nhàng xoay nhẫn cưới, sau đó bên trong nhẫn cưới có thuốc bột rơi xuống, trực tiếp rắc vào chén tổ yến kia.
Thuốc kia là vô sắc vô vị, trong nháy mắt hòa tan trong tổ yến.
Sau đó Dạ Huỳnh đuea tổ yến lên trước, đưa cho Lệ lão phu nhân ăn, Lệ lão phu nhân ăn hết chén tổ yến đã bị hạ độc.
Dạ Huỳnh giả vờ rời đi, nhưng vừa đi đến bên cửa, phía sau Lệ lão phu nhân đau đớn ôm ngực mình, ngã ầm xuống đất, hôn mê bắt tỉnh.
Dạ Huỳnh xoay người, nhìn Lệ lão phu nhân té xuống đất, khóe miệng nhếch ra nụ cười âm u đáng sợ.
Hình ảnh video dừng lại cảnh đó, như ngừng lại nụ cười làm người ta rợn cả tóc gáy của Dạ Huỳnh.
Dạ Huỳnh nhìn đoạn video này, cơ thể bà ta cứng đờ, bà ta cảm giác được trong bóng tối vươn ra một bàn tay dùng sức đẩy bà ta, khiến bà ta ngã thẳng vào trong vực sâu vạn trượng lạnh như băng.
Con ngươi không ngừng phóng đại, bà ta lộ ra vẻ không thể tin, đoạn video này ở đâu ra, vì sao lại xuất hiện ở trên màn ảnh lớn cuộc hôn lễ này chứ?
“Đừng chiếu nữa!” Dạ Huỳnh phản ứng lại trực tiếp hét lên một tiếng, bà ta nhào tới trước, điên cuồng hua hất hai tay: “Tắt màn hình đi! Mau tắt đi!”
Thế nhưng, đã muộn, tất cả mọi người đều đã thấy.
Toàn trường sôi trào, hệt như nỗ tung, “Trời… Trời ạ, tôi thấy được cái gì thế này, Dạ Huỳnh vậy mà…
hạ độc lão phu nhân?
“Đây hoàn toàn là phạm tội mà, phải ngồi tù lẫn đó!”
“Anh xem nụ cười kia của Dạ Huỳnh, tôi sởn cả da gà lên hết rồi đây này.”
“Không đúng, Dạ Huỳnh không phải tuyên bố với bên ngoài là lão phu nhân là do nghe nói tin Lệ Yên Nhiên cắt cổ tay tự sát nên mới ngất xỉu sao? Bây giờ nghĩ lại, Dạ Huỳnh này thật sự suy nghĩ tỉ mỉ vô cùng, cô ta giết người sau đó lại vẫn có thể diễn kịch, thật đáng sợ!”
Dạ Huỳnh nghe những tiếng nghị luận bên người, hiện tại tất cả mọi người đều chỉ trỏ bà ta, đâm vào sống lưng(*) bà ta bàn tán bà ta, mắng chửi bà ta.
(2) Đâm vào sống lưng: Nghĩa gốc là chỉ ra vết sẹo sau lưng, nghĩa bóng là nói ra điểm yếu của một người.
Không phải!
Toàn thân Dạ Huỳnh run rẩy, bà ta siết chặt quyền mất khống chế rú lên: “Không phải như thế! Không phải như thế!”
Bà ta là Lệ phu nhân, bà ta chính là Lệ phu nhân cao cao tại thượng, đám người này hẳn nên hâm mộ cung nghênh bà ta, bọn chúng có tư cách gì phê phán khinh bỉ bà ta?
...