...
“Quán Quán, lúc đầu mẹ nói thế nào, mẹ nói con là người làm đại sự, đám người trên mạng kia rõ là gạnh tị con, không sao, chúng ta đi đường mình, để cho bọn họ không có cách nào copy theo thì tốt rồi.” Lam Yên vui mừng nói.
Hạ Tịch Quán: “…”
Lúc này một chuỗi chuông di động du dương vang lên, điện thoại tới.
Hạ Tịch Quán ấn phím nhận, bên kia liền truyền đến giọng nói tức giận của Liễu Chiêu Đệ: “Hạ Tịch Quán, có phải cô muốn hủy hoại Tử Tiễn tôi mới cam tâm đúng không? Chính cô gây ra bê bối tại sao lại để Tử Tiễn tôi giải quyết chứ?”
“Lục phu nhân, Tử Tiễn bị sao vậy?” Hạ Tịch Quán chau mày.
Hạ Tịch Quán liếc mắt liền thấy được Lục Tử Tiễn bị bao vây giữa đám người, khuôn mặt tuần tú Lục Tử Tiễn lộ ra vẻ tái nhợt, đám phóng viên kia đều muốn đưa micro cho anh, câu hỏi khá sắc bén, “Lục nhị thiếu, xin hỏi người đàn ông trải qua đêm xuân với Hạ Tịch Quán là ai?”
“Lục nhị thiếu, người kia là anh, hay là anh cả của anh – Lục Hàn Đình?”
Lục Tử Tiễn mím đôi môi mỏng tái nhợt, hai bàn tay to xuôi bên người siết thành quyền, trong tròng mắt đen thanh sạch kia tràn ra vài phần đau nhức.
Người đàn ông kia không phải anh, mà chính là Lục Hàn Đình!
Hạ Tịch Quán không muốn nhìn nhất chính là cảnh này, cô biết Lục Tử Tiễn rất thích cô, bây giờ đám người đó ở trước mặt Lục Tử Tiễn vạch trần chuyện của cô và Lục Hàn Đình thì tương đương đâm một lưỡi dao sắc bén vào tim anh, anh hiện tại nhất định rất đau.
Hạ Tịch Quán thanh lệ lên tiếng: “Người kia không phải Lục Tử Tiễn, các người đừng phỏng vấn anh ấy nữa!”
“Soát” một cái, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Hạ Tịch Quán.
Nữ chính của cuộc tình tay ba này vừa ra sân, quả thực khiến tất cả mọi người oanh động, đám người nhao nhao rút khỏi người Lục Tử Tiên, chen đến trước mặt Hạ Tịch Quán, “Hạ tiểu thư, ban nãy cô vừa nói gì thế, có thể lặp lại lần nữa được không?”
Hạ Tịch Quán lướt qua màn ảnh nhìn về phía Lục Tử Tiễn, nhẹ giọng nói: “Tôi và Lục Tử Tiễn là từ bé đã có hôn ước, quen biết nhau, sau đó rất nhanh thì cảm thấy đôi bên không hợp, cho nên chúng tôi hòa bình từ hôn. Chuyện của tôi không hề liên quan đến anh ấy, anh ấy cũng không hề biết điều gì, các người đừng quấy rối cuộc sống của anh ấy nữa. Anh ấy là bác sĩ, mỗi phút mỗi giây đều rất quý giá.”
Hạ Tịch Quán không đến cạnh Lục Tử Tiễn, hai người cách một khoảng cách bốn mắt nhìn nhau, cô đã tách anh ra khỏi vụ bê bối này, đây là cách tốt nhất, cô tin tưởng Lục Tử Tiễn sẽ hiểu.
Lục Tử Tiễn đương nhiên hiểu, anh nhìn cô gái trước mắt, trong đôi mắt trong vắt ấy lóe ra thông tuệ và quả quyết, dù cho gặp phải cửa ải khó khăn nào, cô đều có thể lý trí mà tỉnh táo đưa ra quyết đoán ồn thỏa nhát.
“Hạ Tịch Quán, nếu người đàn ông kia không phải Lục Tử Tiễn, vậy đó là ai chứ?”
Có ký giả hỏi tới.
Lúc này bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp từ tính: “Là tôi!”
...