...
Anh nói gì cơ?
Hà Băng ngước mắt nhìn anh, ánh mắt anh đã dời lại trên bản đồ.
“Diệp Minh, anh nói rõ đi, có phải anh ghét! bỏ em mập hay không?” Hai tay che tắm bản đồ của anh, cô Xoay người ngôi trên đùi anh, còn năm thắt lưng, dáng vẻ thề không bỏ qua.
Diệp Minh híp mắt nhìn cô, bàn tay câm bản đồ quân sự võ cái mông nhỏ của cô một cái: “Không có quy củ, đi xuông cho anh.”
“Em không muốn!”
Cô mới không đi xuống.
Diệp Minh liếc xuống, vòng eo thon tựa ‘như thắt lưng bình hoa, dáng quá chuẩn, chỉ là cái bụng nhỏ trước mặt hơi nhô lên một chút, lại càng thêm đáng yêu, anh sờ lên trên, ừm, đúng là lớn hơn một chút.
“Không đi xuống dưới thật?”
“Không đi!”
Vừa dứt lời dưới: “ba” một tiếng, Diệp Minh ném bản đồ trên tay, hai bàn n chế trụ eo thon của cô trực tiếp ôm nhắc cô lên, một cước đạp ra cửa phòng, ném cô vào trên giường.
Bị anh ném xuống, Hà Băng hoảng sợ, hai tay nhỏ dùng sức ôm cô anh kêu lên: “Bụng! Diệp Minh, bụng eml”
Sức anh mạnh, có khi ném luôn bé con trong bụng cô mắt.
Diệp Minh thấy buồn cười, một bàn tay anh bảo vệ trên eo cô, phía sau là một núi chăn mêm mại, cô sẽ không sao.
Có anh ở đây. Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!
Anh sao cam lòng để cô ngã?
“Kêu kêu kêu mãi, kêu đên nỗi ông đây nghẹn một bụng J Diệp Minh chồng trên người cổ, không đè đến bụng cô, chôn đâu trong cô cô hít sâu một cái, ngửi mùi thơm của cô để thỏa cơn thèm.
Trái tim treo lơ lửng của Hà Băng cũng hạ vệ vị trí cũ, nhưng hai tay cô còn ôm cô anh, cái miệng nhỏ đỏ bừng ¡ nhẹ nhàng hôn trên gò má anh tuân ây mây cái: “Diệp Minh, anh nhịn chút nha! Ngoan nào.”
Cô còn giơ tay lên xoa xoa mái tóc ngắn của anh.
“Thả tay ra!” Diệp Minh ngồi dậy la cô, thực sự là càng ngày càng vô pháp VÔ thiên, xoa đâu anh, xem anh là chó đấy à?
Hà Băng thè lưỡi, đừng tưởng răng mình là chó ngao Tây Tạng mà khoe mẽ, nói cho cùng, chó ngao Tây Tạng cũng chỉ là chó mà thôi”!
*Một câu nói thịnh hành trên mạng, ý chỉ đừng cho mình là nhất, bản thân thật sự cũng thường thôi. So với chó Ngao là bởi vì mức giá đề mua một chú Ngao Tây Tạng thuần chủng ngang với mức giá một ngôi nhà đắt tiên hay một xe hơi hạng sang.
“Bao lâu không chạm vào em rồi?”
Diệp Minh từ trên cao nhìn chằm chăm khuôn mặt nhỏ như hoa như ngọc kia.
Hà Băng xòe tay ra, trông có chút hả hê: “Hai tháng.”
Mẹ nó!
Diệp Minh thở hồn hến hai cái, liều mạng hạ thấp cơ thê xuống, đặt hết cơ thê trên người cô.
“Ai, đứng lên, anh đè bụng em rồi!”
...