...
Lục Tư Tước vốn đang ôm bụng bà, nhưng sợ ảnh hưởng đến cục cưng trong bụng bà, nên cánh tay ông đi lên, ôm lấy đầu vai bà, khóa bà vào trong lòng mình: “Được, anh chính là lão già khốn nạn, nhưng em đừng quên, chúng ta còn chưa ly hôn, em chính là Lục thái thái của anh, cái này gọi là nghĩa vụ vợ chồng hiểu không, anh ngủ em hai lần thì làm sao, anh không cảm tháy có lỗi.”
Ông còn chí khí hùng hồn như vậy, còn kéo cả nghĩa vụ vợ chồng ra, Liễu Anh Lạc tức đến toàn thân run rầy: “Vậy chúng ta bây giờ liền ly hôn!”
*“Muộn rồi! Trước đây lý do em muốn ly hôn với anh là chúng ta đã ở riêng nhiều năm, nhưng chúng ta ngủ cũng đã ngủ qua, quan toà sẽ hỏi lúc em ngủ với anh sao không nói chuyện ly hôn, đến lúc đó em trả lời thế nào?”
“Tôi…” Liễu Anh Lạc kỳ quái phát hiện mình vậy mà á khẩu không trả lời được.
Lục Tư Tước ôm bà thật chặt, chôn khuôn mặt tuần tú của mình trong mái tóc dài của bà, ông khép viền mắt đỏ thắm, sau đó lắm bẩm nói: “Em đã tỉnh cũng tốt, anh thích em lúc tỉnh hơn, thích em ở dưới người anh vặn vẹo, giãy giua, khóc lóc xin tha…”
*.” Liễu Anh Lạc nhanh chóng che lỗ tai mình, ông quả nhiên vẫn là ông, mặt người dạ thú, không biết xấu hỗ!
“Tránh ra, buông, Lục Tư Tước, tôi không muốn gặp anh nữa, tôi muốn rời khỏi nơi này… ưml”
Lục Tư Tước nắm đầu vai của bà cưỡng chế xoay bà lại, sau đó trực tiếp chặn lại môi bà.
Tất cả từ ngữ của Liễu Anh Lạc đều bị nuốt chửng trong nụ hôn cường thế mà hung mãnh của ông, bà muốn giãy giụa lại không được, rất nhanh thân thể mềm nhũn, gần như đứng không vững, sắp trượt xuống đắt.
Lục Tư Tước ổn định bà, ông dùng ngón cái xoa xoa đôi môi bà sưng đỏ, môi nhéch lên: “Liễu Anh Lạc, em mãi mãi cũng là như thế này, ngoài miệng kêu không muốn không muốn, thân thể lại thành thực.”
Những năm ông và bà kết hôn kia cũng có rất nhiều khoảng thời gian vui vẻ, bà đối với ông cũng không phải không có cảm giác, tối thiểu trên nghĩa vụ vợ chồng, bà rất thích.
Trong đôi mắt Lục Tư Tước lộ ra ý cười: “Liễu Anh Lạc, em chính là mẫn cảm như thế, hôn một cái đã làm em không chịu nồi, thừa nhận đi! Mấy năm nay em cũng muốn đàn ông, em cũng muốn anh, như anh hằng đêm muốn em.”
Liễu Anh Lạc hận không thể đào một cái hố chui vào, bà cũng không biết thân thể của chính mình sao lại không có ý chí như thế.
Lục Tư Tước thích lúc mình chinh phục bà, tính cách bà trong trẻo lạnh lùng, kỳ thực rất khó bị chinh phục, chỉ có lúc ở trên giường.
Mỗi lần bà liều mạng giãy giụa, nhưng là rất nhanh thì toàn thân nhũn ra, mặt đỏ tới mang tai, ngay cả này đôi mắt hạnh đều trở nên động nhân dị thường, bà sẽ ươn ướt nhìn ông, ánh mắt nhộn nhạo ý xuân, tràn ra vài phần trầm mê cùng mến mộ với ông.
Ngay những lúc đó, ông phảng phát thấy được tình yêu của bà đối với ông ở trên gương mặt ấy.
“Anh Lạc, đừng giãy giụa nữa, anh cho tới bây giờ không có ý định buông em, em biết, em cũng chạy không thoát, huống chi, chúng ta đã có con.”
“Con?”
“Đúng vậy, Anh Lạc, em còn không biết sao, em mang thai rồi, trong bụng của em có con của chúng ta.” Ánh mắt Lục Tư Tước rơi trên bụng bà.
Liễu Anh Lạc chau mày: “Lục Tư Tước, không biết tại sao anh có thể có hiểu làm lớn như vậy, tôi không có khả năng mang thai, tôi không mang thai.”
Lục Tư Tước cảm thấy bà là trong chốc lát khó có thẻ tiếp thu, hiện tại bà là phụ nữ có thai, dù cho bà ầm ï thế nào ông cũng phải dỗ bà: “Anh Lạc, anh muốn em sinh đứa bé này ra, em vốn là thiếu anh một đứa bé.”
Liễu Anh Lạc biết ông đang nói cái gì, năm đó bà có thai lần thứ hai, là con gái, ông vẫn cho là đó là của Tô Thành.
Sau đó con gái mắt đi, ông vẫn để cho bà thụ thai, muốn bà sinh cho ông thêm một đứa, ông nói đây là bà nợ ông.
Bà chịu không nổi, đêm ngày rời đi đó bà cầm kéo đâm ông, cũng thừa dịp loạn đứng trên đài cao phòng Kiều, trực tiếp nhảy xuống.
...