...
Lúc Diệp Linh muốn đi qua, dây thần kinh đang căng của Cố Dạ Cần đã giãn xuống, không ngờ tới một giây kế tiếp Diệp Linh liền từ trên ban công rơi xuống.
Kèm theo tiếng thét của người làm nữ, Cố Dạ Cần đã phi cả người tới.
Anh một kéo lại cánh tay Diệp Linh.
Hiện tại thân thể Diệp Linh lắc lư trên không trung, cô triệt để tỉnh táo, khuôn mặt lớn chừng bàn tay trong nháy mắt trắng bệch, cô ngắng đầu nhìn người đàn ông đang nắm cô thật chặt: “Chồng… chồng ơi, em xin lỗi…”
Gân xanh trên trán Cố Dạ Cần đã nồi lên hêt, trời mới biêt vừa rôi anh đã trải qua cái gì, nếu như anh không bắt được cô… nếu như anh không bắt được cô…
Chỉ cần thoáng nghĩ qua khả năng này, trái tim Cố Dạ Cần đã vỡ ra.
“Không sao… không cần nói xin lỗi…
Nắm chặt anh… anh kéo em lên…” Cố Dạ Cần dùng sức kéo cô lên.
Không cần nói xin lỗi.
Cô mỗi ngày đều trong cơn ác mộng của mình sám hối, nói vô số lời xin lỗi, cô xin lỗi bố mẹ, xin lỗi anh trai, cho nên, không muốn lại để cô nói xin lỗi.
Không sao.
Với anh, hêt thảy đều không sao.
Rất nhanh, Cố Dạ Cần đã kéo Diệp Linh lên, cuối cùng cũng an toàn.
Cửa số được đóng lại, trong phòng bật hệ thống sưởi ấm, người làm nữ đều lui xuống phía dưới, Diệp Linh nhìn Cố Dạ Cần, nhỏ giọng giải thích: “Chồng ơi, em cũng không biết vừa rồi bị gì nữa, hình như em đang ngủ, sau đó tự mình đứng dậy xuống giường, ngồi trên ban công, em cũng không biết mình sao lại làm ra hành vi nguy hiểm như vậy.”
Cố Dạ Cần ôm ngang Diệp Linh đặt trên giường lớn mềm mại, giúp cô đắp chăn xong, anh cúi đầu hôn trán cô một cái: “Ừ, anh tin, anh tin em không phải cố ý, em sẽ không làm thương tổn mình và bé con.”
“Chồng ơi,” Diệp Linh sợ hãi nhìn anh: “Em cảm thấy được… em dường như dần dần không khống chế được mình, bệnh tình của em có phải đã nặng hơn rồi không?”
Gương mặt Diệp Linh mê man: “Em cũng không biết sẽ có lần tiếp hay không, lần tiếp em còn sẽ ngồi trên ban công, hay là làm ra chuyện càng nguy hiểm hơn hay không.”
Cố Dạ Cẩn nhìn vẻ sợ sệt cùng mê man trong mắt cô, hiện tại một chút ánh sáng trong mắt cô cũng đã vụt mắt.
Trái tim Cố Dạ Cần đột nhiên đau nhức, anh biết, mình bây giờ đã không chịu nổi một chút xíu chuyện tôi tệ nào nữa.
Lòng bàn tay anh vân gät gao túm chặt thứ gì đó, đột nhiên đã buông lỏng ra.
Thích là tùy ý.
Yêu là khắc chế.
Cố Dạ Cần cảm thấy… tuy anh còn chưa học được thế nào để yêu một người, nhưng, anh đã biết cái gì là gọi là yêu.
“Vợ, em bây giờ rất đau khổ, đúng không, không sao đâu, em nhằm mắt lại, ngủ một giấc, đợi ngày mai lúc mở mắt ra, hết thảy thống khổ sẽ biến mắt, em cùng bé con đều sẽ an lành.”
“Thật vậy chăng?” Diệp Linh không xác định.
Cố Dạ Cần lấy ra một… ống tiêm khác, viền mắt anh đỏ tươi, bên trong như thể sắp chảy ra huyết lệ.
...